Bởi vì Tần Lập cảm nhận được cỗ sát khí này cực kỳ tinh thuần, không hề hỗn tạp nhiều loại ý niệm. Nên biết rằng, Lãnh Bình bị Thái tử buông bỏ, chính hắn không có khả năng không biết, nhưng mà trước khi lâm chiến vẫn còn có thể bảo trì được sát khí tinh thuần như vậy. Ít nhất như thế có thể nói rõ, bản thân hắn đầu tiên là một võ giả, sau đó mới là những thứ khác!
Tiên Thiên Tử Khí cảm ứng với các loại dao động tâm tình, bao gồm cả nguyên lực đều hết sức nhạy cảm. Bản thân Tần Lập cũng đã đạt tới Thiên cấp, nhưng chỉ sợ ngay cả thần thức của cường giả cảnh giới Phá Thiên cũng không cường đại được như Tần Lập.
Các đầu lĩnh bang hội lớn nhỏ trong thành Thanh Long này, vừa nhìn đến tình hình như vậy, liền lập tức tản ra hai bên. Bang chúng Đại Thanh Bang cũng đều tản ra rất xa, lưu lại một khoảng trống rất lớn cho hai người.
Nơi đặt Tổng đường Đại Thanh Bang, xung quanh là một vùng đất hoang rất lớn, ngoại trừ đường đi, bốn phía đều hết sức hoang vắng.
- Tần Lập! Giữa ngươi và ta, ngày hôm nay là một hồi tử chiến!
Lãnh Bình chậm rãi rút ra Liệt Diễm Kiếm, thân kiếm không biết chế tạo từ chất liệu gì, cả thân đỏ rực giống như lửa đỏ thiêu đốt. Nhiệt độ xung quanh, cũng theo thanh kiếm rời vỏ mà tăng lên một ít.
Tần Lập mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Chẳng qua, là ngươi chết!
- Ha ha! Ai chết còn chưa nói được!
Lãnh Bình cười ha ha, sau đó bỗng nhiên nói:
- Tuy nhiên trước khi chiến đấu, ta có lời muốn nói!
Tần Lập gật đầu, nói:
- Ta cho ngươi thời gian lưu di ngôn!
Lãnh Bình cũng không để ý, lớn tiếng nói:
- Ngày hôm nay, trước mặt các đại bang hội thành Thanh Long, Lãnh Bình ta ở chỗ này, cùng Tần Hầu gia Tần Lập giải quyết ân oán cá nhân!
Ân oán cá nhân?
Lập tức có người nghe ra không đúng, không phải ân oán giữa Đại Thanh Bang cùng Tần Hầu gia Tần Lập sao? Làm thế nào bỗng nhiên thành ân oán cá nhân rồi?
Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm Lãnh Bình, sắc mặt khác nhau nhìn vương giả thế lực ngầm thành Thanh Long này.
- Ta nói như vậy, sợ rằng các ngươi sẽ có nghi hoặc. Chẳng qua không sao cả! Các ngươi cũng không cần nghe hiểu, chỉ cần làm chứng là được rồi. Lãnh Bình ta suốt đời làm việc ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, tuy là người thế lực ngầm, nhưng cũng không làm chuyện khi nam phách nữ, ức hiếp bách tính! Cho nên, ta nói chuyện giữ lời!
- Ân oán giữa ta cùng Tần Hầu gia, là bởi vì Lãnh Bình ta dựng lên. Ta lầm trúng tiểu nhân tính kế, phái huynh đệ ra giết Tần Hầu gia, nhưng bị Tần Hầu gia giết chết. Ân oán giang hồ, chính là như vậy, việc một mình Lãnh Bình ta làm ra thì một mình ta chịu! Không cần người khác phải đảm nhận cho ta cái gì, càng không có liên quan đến Đại Thanh Bang! Đêm nay, ta nên báo thù cho huynh đệ Thiểm Điện Đao Tôn Lục, nếu như ta may mắn giết được Tần Hầu, nhất định hậu táng! Người nhà Tần Hầu, sau này chính là cung phụng của Đại Thanh Bang!
Lãnh Bình nói lời này, khiến cho rất nhiều người đều không quá rõ ràng. Theo đạo lý, nhổ cỏ phải tận gốc, ai cũng hiểu rõ lý lẽ này. Nhưng lại bị Lãnh Bình kiên quyết kéo tới ân oán giang hồ, đến cùng là hắn muốn làm gì đây chứ?
Trong đó có một ít người Thái tử phái tới, xen lẫn trong đội ngũ bang phái thành Thanh Long này, cũng đều không rõ ràng nhìn Lãnh Bình.
Nhưng khóe miệng Lãnh Bình nổi lên một tia cười lạnh, kế đó tàn khốc nói:
- Nếu là Lãnh Bình ta bất hạnh chết trận! Như vậy...Đầu tiên hy vọng Tần Hầu đại nhân có đại lượng, không nên truy cứu trách nhiệm thê nhi lớn nhỏ của tại hạ; mà bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không tìm Tần Hầu trả thù, nếu có vi phạm, sẽ vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Thứ hai, nếu ta chết trận...
Trên mặt Lãnh Bình, bỗng nhiên lộ ra vẻ cười cực kỳ quỷ dị:
- Đại Thanh Bang...Từ nay về sau...Sẽ nghe theo mệnh lệnh của Tần Hầu!
Ầm!
Một hòn đá tung ngàn con sóng trào!
Toàn bộ người ở trong này, hầu như tất cả mọi người đều giống như hóa đá đứng sững ở đó, vẻ mặt tràn đầy thần sắc chấn động, đều hoài nghi có phải là mình nghe lầm hay không!
Hắn...Hắn lại muốn đưa một bang hội khổng lồ như vậy...đưa cho kẻ thù?
Trời ạ! Có phải đầu óc hắn có chuyện hay không? Choáng váng rồi sao?
Lúc này Lãnh Bình ngẩng đầu cười to, quay đầu về phía linh đường phía sau hô to:
- Mệnh lệnh của lão tử, các người có nghe hay không?
- Các huynh đệ!
- Có!
Hơn hai ngàn chiến sĩ tinh nhuệ Đại Thanh Bang ầm ầm đáp lại, chỉ là có không ít người, mang theo tiếng khóc nghẹn.
Những người này, mới là tâm phúc chân chính của Lãnh Bình tích lũy trong nhiều năm qua.
Nguyên bản còn có Thiểm Điện Đao Tôn Lục cùng với bốn mươi lăm huynh đệ Chiến Đao Đường, đáng tiếc mình một bước đi nhầm, làm cho bọn họ đi trước một bước.
- Nếu ta chết, hôm nay sẽ làm bạn với các người! Nếu Tần Lập Hầu gia chết trận, đại thù của các ngươi đã báo, chết cũng nhắm mắt!
- Cho nên, các huynh đệ, các người đừng sợ, các người không cô độc!" Lãnh Bình lại quay về phía bên trong linh đường nhàn nhạt nói:
- Các người cũng đều rõ rồi chứ?
Một lúc lâu, bên trong linh đường truyền đến vài tiếng thở dài, một giọng nói có chút già nua vang lên:
- Long đầu cần gì phải bi quan như vậy? Ai thắng ai thua còn chưa biết...
- Ta chỉ hỏi các ngươi một câu. Nếu ta chết trận, các ngươi sẽ làm thế nào?
Lãnh Bình lớn tiếng quát.
- Chúng ta tự nhiên nghe theo ý nguyện của Long đầu!
Mấy người bên trong cũng không chút do dự, cùng kêu lên.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng không một ai nói hai từ "di nguyện" xui xẻo cả.
Một vài người trong đám đông, đến khi nghe đến Lãnh Bình nói những lời này, bỗng nhiên biến sắc, chui ra khỏi đoàn người hốt hoảng chạy đi.
Lãnh Bình nhìn ở trong mắt, ngửa mặt cười to:
- Ha ha ha. Cả đời này Lãnh Bình ta đắc ý nhất, chính là kết giao được mấy lão già các ngươi.
Theo Lãnh Bình nói một câu hào khí này, một thân khí thế của hắn trong nháy mắt nâng cao đến đỉnh. Liệt Diễm Kiếm trên tay, theo nguyên lực rót vào bùng lên hỏa diễm hừng hực, thuận theo thế đứng, thân thể đột ngột phóng lên khỏi mặt đất, giống như một con chim lớn nhào xuống chộp lấy Tần Lập. Một đạo kiếm khí đỏ rực lửa chợt chém về phía Tần Lập.
Thanh bảo kiếm tinh luyện trong tay Tần Lập vung mạnh về phía Lãnh Bình, vỏ kiếm như mũi tên rời dây cung bắn về phía mặt Lãnh Bình. Đồng thời, kiếm trong tay Tần Lập cũng chém mạnh ra một con rồng nước trong suốt!
Nước lửa vốn đối đầu xung khắc, trong không khí phát ra một tiếng nổ vang rền. Không khí đột nhiên vặn vẹo một chút, một cổ lực lượng cường đại, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đồng thời, Liệt Diễm Kiếm trong tay Lãnh Bình cũng chém nát vỏ kiếm Tần Lập bắn ra, sau đó gào thét một tiếng, phóng xuống mặt đất bắt đầu đại chiến với Tần Lập!
Tuy rằng biết sau khi Lãnh Bình nói những lời này, sau khi hắn chết Đại Thanh Bang liền thuộc về mình, cũng chưa chắc có bao nhiêu ý tốt. Nhưng trong lòng Tần Lập vẫn còn sinh ra vài phần bội phục với nam nhân này. Không có gì khác, chỉ bằng vào những lời hắn nói ngày hôm nay, thật sự quá giống Tần Lập ở kiếp trước!
Đại trượng phu, phải thủ đoạn độc ác, nhưng lại nên ân oán rõ ràng!
Bởi vì Tần Lập biết, đứng sau màn của Đại Thanh Bang chính là Thái tử Điện hạ, bởi vậy rõ ràng Lãnh Bình làm như vậy chỉ là không muốn để Đại Thanh Bang rơi vào trong tay Thái tử sau khi hắn chết mà thôi. Đưa cho mình, kỳ thật mục đích chính là muốn hắn đấu đá tranh giành với Thái tử!
Nhưng dù là thế, Tần Lập lại không thể từ chối!
Không chỉ vì Tần Lập cùng Thái tử vốn đã có thù. Dù là không có thù, một bang hội khổng lồ như vậy, lợi nhuận sản sinh hàng năm lớn cỡ nào, trong lòng hắn cũng tính toán được ít nhiều.
Các gia tộc, môn phái thế ngoại bí ẩn vừa cường đại lại thần bí, vì sao phải giúp đỡ thế lực bên ngoài thống trị một quốc gia? Mục đích chính, còn không phải bởi lợi ích kinh người?
Tiền tài, có thể đối với người chỉ tu luyện không có tác dụng gì. Nhưng thiên tài địa bảo, các loại tài liệu luyện khí, nếu như không có tiền tài, cũng tuyệt đối không có khả năng tới tay được!
Giống như bản bí tịch đan phương thượng cổ của Tần Lập, không thể đánh giá hết giá trị của nó. Tùy tiện một loại đan dược bên trong, chớ nói thế tục, chỉ sợ dù là cao nhân thế ngoại cũng sẽ đổ xô chạy tới!
Nhưng buồn cười nhất, là bọn người Tần Lập lại không luyện chế nổi một loại! Cũng là bởi...bọn họ thiếu tài lực!
Cho nên, đừng nói Lãnh Bình dùng kế dẫn họa sang đông đẩy Đại Thanh Bang vào trong tay mình, dù là Lãnh Bình không nói như vậy, Tần Lập cũng sẽ không bỏ qua khối thịt béo như Đại Thanh Bang!
Ai dám tranh với lão tử, lão tử làm thịt kẻ đó!
Nếu không phải đại thù sống chết, Tần Lập thật không muốn giết gã nam nhân có dũng có mưu có đảm lượng này. Nói thật, thực lực Lãnh Bình đích xác không tệ - Địa cấp bậc tám, quả nhiên không phải hạng người bình thường!
Một bộ chiến kỹ Liệt Diễm Kiếm, được hắn thi triển đến mức xuất thần nhập hóa! Chiêu thức sắc bén, tốc độ cực nhanh! Nếu đối thủ không phải là Tần Lập, chỉ sợ dù có là võ giả Địa cấp bậc chín, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!
Hơn nữa mỗi một kiếm của Lãnh Bình đều mang theo độ nóng kinh người, nhiệt độ kia chỉ cần dính vào da thịt, lập tức khiến người ta tổn thương. Cho dù là cường độ thân thể của võ giả Thiên cấp, cũng căn bản không thể chống lại!
Tần Lập cũng không nóng lòng chém giết Lãnh Bình. Nguyên nhân có hai: thứ nhất, trong đám người kia có không biết bao nhiêu người của Thái tử đang nhìn, Tần Lập không muốn bại lộ quá nhiều thực lực của mình ra ngoài như vậy.
Thứ hai, ngày hôm nay Tần Lập ở diễn võ trường thi triển bộ chiến kỹ kia, cái gọi là Cuồng Long Thập Tam Thức, kỳ thật căn bản là do hắn đánh bậy đánh bạ ra thôi!
Nào có cái gì Cuồng Long Thập Tam Thức, thể chất Ngũ hành của Tần Lập là thật, từ nhỏ hắn tu luyện bản Yếu Quyết Cơ Sở kia, trên thực tế là rèn đúc ra cơ sở này.
Còn Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập, cũng bất đồng với nguyên lực trong cơ thể các võ giả khác trên Thiên Nguyên đại lục. Bản thân Tiên Thiên Tử Khí chính là một loại năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa, đối với nguyên tố Ngũ hành, trời sinh đã có một lực tương tác không gì sánh được!
Lấy kỹ xảo cùng lực lượng của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, hơn nữa thể chất Ngũ hành cùng với Tiên Thiên Tử Khí, Tần Lập quả thật quá dễ dàng tự sáng tạo ra một ít chiêu thức! Vốn là Tần Lập còn phát sầu không có cơ hội diễn luyện các chiêu thức này cho thuần thục một chút, đừng để người khác nhìn ra dấu vết mình tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn.
Cho nên, Lãnh Bình ở trong mắt Tần Lập, quả thật biến thành một kẻ bồi luyện tối ưu nhất!
Song phương ngươi tới ta đi, "Cuồng Long Thập Tam Thức" của Tần Lập càng đánh càng thêm thành thạo, hơn nữa thi triển càng ngày càng theo tâm ý.
Tới lúc rồi!
Đây là một trận chém giết ngươi chết ta sống! Tần Lập hừ lạnh một tiếng, một chiêu Nộ Long Xuất Thủy. Con rồng nước trong suốt kia bất chợt lớn hơn trước gấp đôi, tốc độ...cũng nhanh hơn gấp đôi!
Phập!
Lóe lên như tia chớp, rồng nước đi qua ngực Lãnh Bình!
Trên mặt Lãnh Bình, bỗng nhiên nổi lên một tia tươi cười giải thoát, chậm rãi nói:
- Tần Hầu gia, đáp ứng ta, phải đối xử tử tế với...các huynh đệ của ta!
Mặt Tần Lập không chút thay đổi, gật đầu. Loại nam nhân này, không cần người khác đồng tình!
Trên mặt Lãnh Bình quả nhiên nổi lên một tia cười hài lòng, trong hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy nữ nhân mình yêu nhất, giọng mềm mại ngọt lịm:
- Lãnh gia, người ta chờ ngài trở về nha!
Vĩnh biệt rồi...Con bé phong tao mỹ lệ nhà ngươi!