Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo một tiếng thú rống cuồng bạo này, cả hòn đảo nhỏ đều rung động! Đám người kia lúc này cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhị sư huynh mặc trường sam màu xanh có chút chần chờ nói:

- Tên tiện dân chết tiệt này, không phải là cố ý gạt chúng ta đến nơi này chứ? Tiếng động này, làm sao nghe như âm thanh Thái Cổ Thần Thú Thư vậy chứ?

Giờ phút nay, nữ nhân áo trắng Hàn Mai sắc mặt cũng dần dần nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Đích xác có chút giống như âm thanh hậu duệ Thái Cổ Thần Thú kia. Làm sao có khả năng xuất hiện ở trên loại hải đảo này chứ?

Những đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung còn lại hiển nhiên cũng biết về loại sinh vật này, trên mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch.

Trong mắt tiểu sư muội mặc váy vàng kia tràn ngập sợ hãi:

- Đại sư tỷ, không bằng...không bằng chúng ta rời khỏi nơi này đi, ở nơi này thật là khủng khiếp quá!

- Đúng vậy, Đại sư tỷ. Nếu như thứ kia thật sự là hậu duệ của Thư, chúng ta căn bản không phải đối thủ!

- Nghe nói Thư năm đó xông vào Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta, vẫn là do sư tổ xuất quan, cộng thêm mười mấy Thái thượng trưởng lão cùng lên mới có thể chế phục được nó. Sau đó để nó thủ vệ sơn môn chúng ta một vạn năm, mới có thể khôi phục tự do. Loại âm thanh này, nghe thật giống như Thư trấn thủ sơn môn chúng ta!

Thanh niên mặc trường sam màu lam nhíu mày, hạ giọng nói:

- Loại thần thú này, xác thực là dị thú thủy sinh, nhưng theo lý thuyết căn bản không thể xuất hiện trên phiến hải vực này. Phiến hải vực này tuy rằng rộng lớn vô biên, nhưng so sánh với vùng biển Cực Tây còn có chênh lệch rất lớn, bất luận linh khí hay gì khác đều phải kém hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, tiếng rít gài lại vang lên lần nữa, âm thanh rõ ràng lớn hơn vừa rồi. Những người này rõ ràng cảm giác được mặt đất dưới chân mình theo tiếng rống này không ngừng run rẩy, từng đạo sóng gợn lực lượng này không thể thấy nhưng vẫn có thể cảm ứng được, không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh đảo nhỏ.

Tần Lập trốn trong biển, nghe những lời mấy người này nói vào tai, đồng thời cũng cảm giác được con quái thú trên đảo này khảng định hết sức đáng sợ. Tần Lập híp mắt, cảm nhận những cơn sóng biển, tùy theo dòng nước chậm rãi tiếp cận đảo nhỏ.

Quái thú kinh khủng như vậy, kì thật Tần Lập cũng không có lòng hiếu kỳ muốn nhìn một chút, hắn chỉ nghĩ nếu như yêu nữ áo trắng kia có thể đánh nhau với quái thú này, vậy hắn còn có thể thừa cơ hội!

Quả nhiên, nữ nhân áo trắng Hàn Mai khẽ cắn môi, híp mắt nói:

- Đi vào bảo tàng sao có thể ra về tay không? Như vậy đi, Nhị sư đệ, đệ mang theo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, ta đi xem quái thú kia một chút, vạn nhất là Thư, như vậy chúng ta chỉ có thể bỏ trốn. Các ngươi không cần để ý tới ta, ta có bí thuật hộ thân, khảng định không có bất cứ nguy hiểm gì, đến lúc đó chúng ta tới chỗ trước kia gặp nhau là được!

- Đại sư tỷ...

- Được rồi! Không cần phải nói nhiều, ta quyết định rồi.

Nữ nhân áo trắng nói, thân thể bay lên không trung, giống như một tiên nữ thướt tha nhanh chóng bay về phía phát ra tiếng rống kia.

Ngao!

Quái thú kia giống như cảm giác được có người tới gần, lập tức không nén được phẫn nộ, phát ra một tiếng rống giận dữ. Sau đó, ở giữa đảo nhỏ đột nhiên có một quái thú khổng lồ lớn chừng hai mươi thước phóng lên!

Ngoại hình giống như ngựa, trên thân mọc đầy lân phiến màu bạc tinh mịnh. Đầu như kỳ lân, bên trên trán có một sừng lân thật lớn, nhìn qua hết sức dữ tợn. Càng thêm kì lạ là bốn phía thân thể quái thú này lại có ngọn lực đỏ tươi vờn quanh, thiêu đốt hừng hực!

Nó vừa bay lên, khi nữ nhân áo trắng kia liền không chút do dự há miệng phun mạnh một ngọn lửa lớn, sau đó hết sức hung hãn đánh về phía nữ nhân áo trắng kia.

Còn trên mặt nữ nhân áo trắng Hàn Mai lại thở dài một hơi, ở giữa không trung yêu kiều quát:

- Đây không phải là Thư! Là một con linh thú tạp chủng có một chút huyết mạch của Thư mà thôi, đều quay lại đây cùng vây công nó! Chém giết nó, lần này chúng ta trở về sẽ lập công lớn.

Tuy rằng đã chết hai sư đệ, nhưng kỳ thật điều này cũng không ảnh hưởng tới hình tượng của Hàn Mai trong cảm nhận của các sư đệ sư muội. Cái loại kính nể này không phải tích lũy thành trong một sớm một chiều, tự nhiên không có khả năng tiêu trừ trong thời gian ngắn.

Hơn nữa, một thân thực lực Hàn Mai đích thật là mạnh đến mức làm người ta chỉ có thể kính ngưỡng!

Cho nên, Hàn Mai vừa dứt lời, tất cả những người kia đều hưng phấn bay lên bầu trời, vọt về phía con cự thú kia.

Tuy nhiên trong đó có một người nói với thiếu nữ váy vàng:

- Tiểu sư muội, muội không cần đi, chúng ta công kích cự thú này, muội đi xem ở giữa hòn đảo kia có Lãnh Ngọc Hoa hay không. Dù sao mặc kệ là thiên tài địa bảo gì thì cũng phải thu thập lại, thả vào trong nhẫn trữ vật, nghe rõ rồi chứ?

- Biết rồi, mọi người cẩn thận!

Thiếu nữ váy vàng kia dương như đối với chuyện này rất nóng lòng, còn đối với chuyện đánh đánh giết giết kia lại hoàn toàn không có hứng thú. Nói xong, nàng trực tiếp bay vút về phía hòn đảo kia.

Ầm ầm!

Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ kinh thiên, thân thể to lớn của cự thú kia bị nữ nhân áo trắng đánh trúng một kích lùi về sau hơn mười mấy thước, lần này bao gồm cả nữ nhân áo trắng Hàn Mai, mọi người đều không nhịn được lớn tiếng hoan hô. Bởi vì một kích này của Đại sư tỷ đủ để nói rõ, con cự thú nhìn như kinh khủng có thể phun lửa này có thể bị đánh bại.

- Mọi người cùng hợp lực lại giết con cự thú kia, dù là nó chỉ có một chút huyết mạch của Thư, nhưng khảng định cả người là bảo vật!

Vẻ mặt Hàn Mai phấn chấn, nàng lớn giọng nói.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Không sai! Thư là Thái Cổ Thần Thú, thực lực bản thân nó coi như là người đạt đến trình độ Lôi Kiếp cũng không dám coi thường! Con Thư bị Nguyệt Diêu Tiên Cung trấn áp chính là bị mười mấy đại tài cảnh giới Lôi Kiếp hao hết tâm tư mới trấn trụ được nó. Sau đó hai bên thương định: Lấy giới hạn vạn năm, sau vạn năm sẽ thả cho Thư tự rời đi.

Bằng không nếu như con Thư kia phát cuồng lên liều mạng một phen cá chết lưới rách, mười mấy lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung thực lực mạnh mẽ vô cùng kia, đồng dạng bản thân cũng bị trọng thương, thậm chí rất có thể sẽ ngã xuống!

Chuyện này kỳ thật đã trôi qua hơn chín ngàn chín trăm năm ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, có người nói qua mấy năm nữa con Thư kia sẽ khôi phục tự do, dựa theo ước định năm đó có thể rời Nguyệt Diêu Tiên Cung!

Còn các siêu cấp đại năng trấn áp Thư năm đó, trong thời gian vạn năm qua căn bản không xuất hiện trong một phái một lần nữa, không ai biết hành tung của bọn họ. Thậm chí ngay cả đại đa số trong bọn họ có còn tồn tại hậu thế hay không, cũng chỉ có cung chủ Nguyệt Diêu Tiên Cung mới biết được. Dù là Thánh Nữ Hàn Mai xác định là cung chủ đời sau cũng không biết chuyện cơ mật này.

Cho nên, nếu lúc này săn về một con linh thú có huyết mạch của Thư, sợ rằng toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng phải khẽ chấn động. So sánh lại, cái chết của hai sư đệ thật sự bị người ta coi nhẹ!

Đạo lý này không những Hàn Mai rõ ràng, những người tham gia vây công kia cũng rất rõ!

Loại chuyện này nếu như để bọn họ thực hiện thành công, vậy có thể xem như là một đại sự đủ để lưu truyền muôn đời!

Trước không nói mức độ rất thưa thớt của Thái Cổ Thần Thú, chỉ nói thực lực khủng bố của chúng cũng đủ để cho những người có chủ ý tới chúng phải lùi bước!

Cho nên loại linh thú có được huyết mạch của Thái Cổ Thần Thú, ở trong mắt nhũng người đại phái siêu cấp, quả thật là quý giá vô cùng, không thể nào đánh giá hết giá trị!

- Giết!

Đám đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung đều đỏ cả mắt, chỉ cần hôm nay có thể săn bắt thành công linh thú hình thể khổng lồ này, như vậy từ nay về sau chỉ cần dựa vào công lao này cũng đủ nâng cao một bậc địa vị của bọn họ ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, đủ để cho các đệ tử trưởng lão vẫn nhìn bọn họ không vừa mắt, toàn bộ phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám sinh ra lòng khinh thường với bọn họ nữa!

Cự thú nghe những người này bàn tán, đôi mắt cũng dần trở nên đỏ đậm!

Có được loại thực lực khủng bố thế này, làm sao có thể là một loại man thú hoàn toàn không có chỉ số thông minh? Đoàn người này đầu tiên là xâm nhập lãnh địa của nó, sau đó chủ động khiêu khích, lại còn bàn tán huyết thống không thuần khiết của nó, cuối cùng, lại còn muốn giết nó. Loại thù hận này sao có thể chịu được?

Nó tả xung hữu đột, bắt đầu điên cuồng công kích về phía những người này, nó cũng biết, nữ nhân áo trắng kia là thủ lĩnh đoàn người này, hơn nữa thực lực rất mạnh. Nếu có thể giết chết nàng, những người còn lại căn bản không cần phải lo lắng!

Cho nên, cự thú chủ yếu công kích cũng là nữ nhân áo trắng kia, đối với những người khác gần như mang thái độ không đếm xỉa tới. Thái độ của nó cũng chọc giận các sư đệ sư muội của Hàn Mai, tất cả chiêu số uy lực kinh người đều không cần tiền trút hết lên người cự thú!

Thiếu nữ váy vàng lúc này cũng không thương xót cự thú kia, tuy rằng nàng không đành lòng giết cự thú đó, nhưng đồng dạng cũng hiểu được nếu không dẫn cự thú rời đi, đừng hòng thu thập được Lãnh Ngọc Hoa ở nơi này!

Nàng lăng không bay giữa không trung, dán trên ngọn cây tìm kiếm tỉ mỉ. Đến khi nàng đến chỗ cự thú xuất hiện lúc nãy, liền bị một màn trước mặt chấn động ngây ngốc tại chỗ.

Một khoảng lớn trước mắt, là biển hoa trắng xóa!

Trong phương viên trăm thước, tất cả đều là Lãnh Ngọc Hoa!

Cuống hoa như cây san hô, hoa trong suốt như ngọc, đóa hoa nhìn qua tỉ mỉ như tạo bằng bạch ngọc, lộng lẫy hoa lệ. Trong không khí đều tràn ngập một mùi hương làm cho người ta không nhịn được mê say.

- Oa! Đẹp quá! Nơi này lại có nhiều Lãnh Ngọc Hoa như vậy, phát đạt rồi, phát đạt rồi...

Giọng cười thiếu nữ váy vàng như tiếng chuông bạc, thanh thúy động lòng người.

Thiếu nữ váy vàng nhảy lên hoan hô, sau đó chạy đến trước một gốc Lãnh Ngọc Hoa, thân thể mềm mại cúi xuống, khe khẽ ngửi cánh hoa một chút, vẻ mặt say xưa cẩn thận lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái xẻng nhỏ tinh xảo, cười hì hì nói:

- Từ giờ trở đi, các ngươi thuộc về ta rồi!

- Đừng nhúc nhích!

Một giọng nam nhân lạnh lẽo vang lên hết sức đột nhiên, làm cho thiếu nữ váy vàng kia sợ đến nỗi ném cái xẻng nhỏ xuống, nhảy ra xa mười mấy thước như một con thỏ nhỏ. Sau đó vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu, lại thấy được nam nhân mấy ngày qua Đại sư tỷ tìm kiếm đau khổ lại xuất hiện ở trước mặt mình.

- Là ngươi?

Thiếu nữ váy vàng có chút sợ hãi nói.

- Thế nào, cô nhận biết ta sao?

Tần Lập khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lành lạnh, sau đó nói:

- Tiểu cô nương! Cô có thể đi rồi, tất cả những hoa này đều thuộc về ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK