Tần Lập hít sâu một hơi, hôm nay sẽ tạm biệt nơi này, về sau hẳn là cũng sẽ không quay lại nơi này nữa. Tần Lập cũng không phải là không thích cuộc sống hưởng thụ, chỉ là hắn càng thích do chính tay mình tạo lập nên!
Cửa phòng Tần Hàn Nguyệt nhẹ nhàng được đẩy ra. Nàng đi ra cửa, thấy Tần Lập, nao nao, lập tức mỉm cười hỏi:
- Hôm nay dậy sớm vậy?
Tần Lập thấy mắt mẫu thân đã trở nên thâm quầng, biết đêm qua bà cũng không được ngủ ngon, mỉm cười một chút rồi nói:
- Mẫu thân! Người yên tâm, không bao lâu nữa, con sẽ đưa cho người một khu vườn lớn, đẹp gấp mười lần cái này!
Tần Hàn Nguyệt theo bản năng cho rằng Tần Lập nói chính là của hồi môn của Thượng Quan gia, trong lòng có chút khổ sở, chậm rãi lắc đầu nói:
- Con trai! chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, không cần phải ủy khuất bản thân!
Tần Lập biết mẫu thân hiểu lầm ý mình, cũng không có giải thích. Đối với một nam nhân mà nói, làm so với nói còn quan trọng hơn.
Lúc này, Tần Tuyết còn đang ngái ngủ từ phía sau đi tới, thấy mẹ con Tần Lập đều đứng ở trong sân, sửng sốt một chút, lập tức có phần ngượng ngùng nói:
- Cháu dậy hơi muộn, để cháu đi làm điểm tâm...
- Tần Tuyết!
Tần Lập lên tiếng gọi Tần Tuyết lại, thấy trên gương mặt xinh đẹp của Tần Tuyết mang theo vài phần mờ mịt, Tần Lập mỉm cười nói:
- Là thế này, hôm nay, ta cùng mẫu thân sẽ dọn ra khỏi Tử Thần Viên.
- Ta biết.
Tần Tuyết nhìn Tần Lập, không hiểu rõ, mới sáng sớm thiếu gia nói với mình chuyện này để làm gì.
- Ừ! Địa phương chúng ta dọn tới, sẽ rất bần cùng, tựa như...phòng chúng ta ở lần trước. Tần Tuyết, cô là người tốt, tuy nhiên, mẹ con ta cũng không muốn làm lỡ tương lai của cô, cho nên...Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Lập có chút xấu hổ nói xong, tận đáy lòng, toàn bộ Tần gia ngoại trừ mệ con Tần Hàn Nguyệt, e rằng cũng chỉ có Tần Tuyết mới có thể khiến Tần Lập xem trọng. Tuy rằng do Tần gia nuôi dưỡng lên, nhưng cô gái này rất thiện lương, cũng rất hiểu đạo lý, là một cô nương tốt!
- Thiếu gia! lời này của ngài là có ý gì?
Hai mắt Tần Tuyết lập tức ửng đỏ nói tiếp:
- Là ngại Tần Tuyết làm không tốt sao? hay là cảm thấy Tần Tuyết là một gánh nặng. Ta có thể làm rất nhiều việc, ta có thể tự nuôi sống bản thân mình, cho ta đi cùng các người đi, được không?
Tần Lập lập tức ngẩn người, hắn từng thấy vô số cô gái ham giàu, mà trước đây còn có câu nói rất được lưu truyền: thà rằng ngồi khóc trên BMW, cũng không ngồi cười trên xe đạp!
Câu nói đó được lưu truyền, hơn nữa được vô số người tôn sùng coi là danh ngôn chí lý. Tần Lập đối với câu nói đó mặc dù có chút không cho là đúng, nhưng cũng không hay nói gì. Theo đuổi điều tốt đẹp, là quyền lợi của mỗi người, cho dù có sai lầm, người ngoài cung không có tư cách can thiệp.
Nhưng hắn lại chưa từng thấy ai như Tần Tuyết vậy, mặc dù cuộc sống đang trôi qua tốt đẹp, lại sẵn lòng chịu khổ đi vào cảnh khốn cùng.
Khóe miệng Tần Lập khẽ giựt, vươn tay, quơ quơ trước mặt Tần Tuyết, sau đó hỏi:
- Ngươi khẳng định hiện tại ngươi không có nói mơ đấy chứ?
Tần Hàn Nguyệt bị hành động của con trai khiến cho phì cười thành tiếng.
Tần Tuyết dở khóc dở cười nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Ta đương nhiên không nói mơ!
Nói xong, thanh âm Tần Tuyết có chút trầm thấp nói:
- Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã biết vận mệnh mình, hoặc là bị tặng cho gia tộc khác, vận khí tốt, có thể được phép gả cho người ta trở thành một thiếp phòng. Gặp cảnh không may, vận khí tệ hơn, thậm chí có thể bị đưa vào nơi phong trần, thám thính tin tức cho gia tộc, bất luận thế nào, đều là không có tự do. Nói thật, lúc lão gia vừa có ý định đưa ta cho thiếu gia, ta cũng rất thương tâm, cảm thấy vô vọng với cuộc đời này. Nhưng sau đó ta liền phát hiện, thiếu gia là một nam nhân chân chính, có trách nhiệm, lại hiếu thảo, Tần Tuyết có thể tìm được một chủ nhân như vậy, là vận khí của Tần Tuyết. Cho nên, chịu khổ cũng tốt, vất vả cũng tốt, Tần Tuyết đều nguyện ý đi theo thiếu gia cùng phu nhân, các người đi đến đâu, ta cũng đi theo đến đó.
Tần Lập được Tần Tuyết khen đến nỗi gãi gãi đầu, thầm nghĩ tại sao ta không phát hiện mình có nhiều ưu điểm như vậy chứ?
Lúc này, Tần Hàn Nguyệt kéo tay Tần Tuyết, dịu dàng nói:
- Tần Tuyết! Cháu đã không ghét bỏ, nguyện ý đi theo cô nhi quả phụ này, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu. Sớm muộn gì cũng có một ngày, cháu sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì lựa chọn ngày hôm nay.
...
- Cái gì? Tiểu tạp chủng kia cùng mẫu thân hắn dọn ra ngoài?
Trên mặt Tần Phong có chút khó tin, lập tức liền cười ha hả, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt! Rất tốt! Tiểu tập chủng kia, ta đang sợ không có cơ hội giết hắn, không ngờ chủ động đưa lên cửa. Thật tốt quá!
Nhìn thấy đệ đệ nằm ở trên giường, cười đến phát điên, Tần Hổ thở dài, lắc đầu nói:
- Giết cái gì mà giết? Trong khoảng thời gian ngắn này, ngươi sẽ không có cơ hội đối phó hắn. Ít nhất, ở trong thành Hoàng Sa, gia gia tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi động đến một sợi lông của hắn!
- Hừ! Ta biết, tuy nhiên ta không tin tiểu tử này sẽ cả đời sống ở trong thành Hoàng Sa không đi ra ngoài! Chỉ cần hắn dám bước ra khỏi thành Hoàng Sa một bước, ta sẽ khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không có đường về!
Tần Hổ nghĩ tới gương mặt xinh đẹp cùng dáng người hoàn mỹ của Tần Tuyết, trong lòng có chút khô nóng, hùa theo nói:
- Đúng vậy! Giết chết tên tiểu tạp chủng kia, nếu không có hắn, Tần Tuyết sao có thể bị gia gia tặng ra ngoài chứ!
Chuyện Tần Hổ thích Tần Tuyết, rất nhiều đệ tử Tần gia đều biết, bởi vì bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện công pháp Tần gia, cùng nhau học tập các loại tri thức. Vì công tác chuyên môn bồi dưỡng nhân tài cho gia tộc, Tần gia quả thực không tiếc tiền vốn, để đám người Tần Tuyết học tập cùng những đệ tử dòng chính của Tần gia, mục đích là tăng cường cảm giác vinh dự về gia tộc trong bọn họ, để bọn họ quyết tâm bán mạng cho gia tộc.
Thương thế Tần Phong cũng không tính là quá nặng, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ tốt, hơn nữa cũng sẽ không để lại bệnh căn gì. Nhưng trong lòng Tần Phong, hận ý đối với Tần Lập lại có thể thiêu đốt cả nửa khoảng trời thành Hoàng Sa!
Nằm ở trên giường, hai huynh đệ Tần gia bắt đầu nghiên cứu nên bắt đầu trả thù Tần Lập như thế nào.
Mà lúc này, Tần Lập đã dẫn theo mẫu thân cùng Tần Tuyết, ba người thuê hai chiếc xe ngựa, chở toàn bộ gia sản vốn không tính là nhiều của mẹ con Tần Hàn Nguyệt đi, đại bộ phận đều là sách vở. Đối vơi Tần Hàn Nguyệt mà nói, ngoại trừ con trai ra, chỉ sợ cũng chỉ có những bộ sách đó là quan trọng nhất.
Trước khi đi, Tần Trạch, người bên cạnh Tần Hoành Viễn, không ngờ đi tới Tử Thần Viên. Hắn lấy từ trong lòng ngực ra hai quyển sách, đưa cho Tần Lập, mặt không đổi sắc nói:
- Gia chủ bảo ta đưa cho ngươi.
Tần Lập có chút khó hiểu tiếp lấy, hai quyển sách hẳn là đều có chút lâu năm. Bề ngoài một quyển trong đó viết "Nhất Nguyên Tâm Pháp", phía dưới còn có hai chữ nhỏ, có chút mơ hồ, Tần Lập cẩn thận nhìn mới nhìn ra hai chữ "Cao Cấp" trên đó. Một quyển khác, bên ngoài viết bốn chữ "Đao Phong Chưởng Pháp", phía dưới, cũng đồng dạng ghi hai chữ "Cao Cấp".
Tần Tuyết đứng ở bên cạnh Tần Lập kinh hô một tiếng, nói:
- Đây là công pháp nguyên lực cùng chiến kỹ cao cấp nhất Tần gia. Lão gia...
Tần Lập thấy ở sâu trong mắt Tần Trạch mang theo vài phần khinh thường, lạnh nhạt cười, trả lại sách cho Tần Trạch, sau đó nói:
- Cảm ơn gia chủ dùm ta. Tuy nhiên, vô công không thụ lộc, tiểu tử ta tuy rằng muốn tu luyện chiến kỹ, nhưng tự ta sẽ đạt được!
Trong mắt Tần Trạch hiện lên một chút kinh ngạc, phá lệ mở miệng nói:
- Ta biết rồi, ta chuyển lại lời ngươi cho lão gia!
Nhìn bóng dáng Tần Trạch rời đi, Tần Tuyết có chút nén giận nói:
- Thiếu gia! Đó đều là thứ tốt nha! Vì cái gì không cần? Đó là thứ ngài nên được!
Tần Lập như cười như không nhìn Tần Tuyết:
- Dường như thứ ngươi học, cũng là thứ đó? Ta nếu hỏi ngươi, ngươi có thể dạy ta hay không?
- Hả?
Tần Tuyết trợn mát há miệng nhìn Tần Lập, bộ dáng ngây thơ thập phần đáng yêu.
Tần Lập thu lại vẻ tươi cười, lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ không học bất cứ công pháp nào của Tần gia! Ta tin tưởng, công pháp trên thế gian này có hàng nghìn hàng vạn, chung quy sẽ có cái thích hợp với ta.
Tần Tuyết yên lặng gật gật đầu, tuy rằng đối với việc Tần Lập lại cự tuyệt ý tốt của Tần gia có chút khó hiểu, nhưng nàng cũng hiểu được một chút, chính mình sau khi suy nghĩ kỹ một lúc rồi làm ra lựa chọn này, sẽ không sai.