Các loại cây cỏ hoa lá trồng xen kẽ giữa khoảng cách các gian phòng, hương hoa tiếng chim, hết sức u nhã tĩnh mịch.
Tần Lập không kìm nổi thầm than trong lòng, quả nhiên là một loại gạo nuôi một trăm loại người. Một nơi tràn ngập tình thơ ý họa như thế cũng không thể hun đúc tâm linh người nơi này gần sát tự nhiên, trở nên thuần phác mà ngược lại nuôi dưỡng ra một đám bại hoại đàn ông Thải âm bổ dương, nữ nhân Thải dương bổ âm...
Cho nên, cảnh đẹp như thế ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức châm biếm.
Thân hình Tần Lập xuyên qua trong không khí, giống như một làn khói nhẹ đi theo phia sau người trẻ tuổi trang phục màu trắng, nhưng lại không ai có thể nhìn ra sự tồn tại của Tần Lập.
- Thiếu chủ đã về!
Ở phía trước một căn phòng rường cột chạm trổ xa hoa, hai thị nữ xinh đẹp cất giọng nhu mì chào người trẻ tuổi áo trắng.
- Ừ! Cha ta đâu?
Người trẻ tuổi nhìn không chớp mắt, làm như không thấy hai cô gái quyến rũ này, ai không biết còn tưởng hắn là một quân tử văn nhã. Trên thực tế, người trẻ tuổi này căn bản là không dám nảy sinh ý niệm gì trong đầu đối với hai thiếu nữ này, bởi vì hai nàng này đều là phụ thân hắn, cũng chính là cung chủ Cực Nhạc Thần Cung này độc chiếm.
- Cung chủ đang đọc sách trong thư phòng.
Một cô gái răng trắng mắt sáng mỉm cười, sau đó khẽ nháy mắt với người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi tỏ vẻ hiểu ý, tỏ rõ lúc này tâm tình phụ thân cũng không tệ lắm, hắn nở một nụ cười mê người với cô gái. Tuy rằng hắn không dám chiếm của độc của phụ thân, nhưng như vậy chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời, vẫn làm hắn có một loại cảm giác thật sướng khoái. Nữ nhân bên người cung chủ Cực Nhạc Thiên Cung, làm gì có người nào kém cỏi?
Đi tới trước cửa, người trẻ tuổi gõ nhẹ, cung kính nói:
- Phụ thân, con đã về. Có thể vào không ạ?
Bên trong truyền đến một giọng nói uy nghiêm:
- Vào đi!
Thái độ người trẻ tuổi vô cùng cung kính, khẽ đẩy cửa ra, thấy phụ thân ngồi ở sau một cái bàn thật lớn, thân thể dựa lên một cái ghế phủ da thú mềm mại, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ. Một thanh âm kỳ quái vang lên ở bên kia bàn, cũng chính phát ra từ thân dưới phụ thân người trẻ tuổi này.
Mà người trẻ tuổi này dường như đã nhìn quen cảnh này, mắt không liếc ngang liếc dọc, đứng ở cửa cung kính nói:
- Bẩm phụ thân. Thiên Trì quốc hết thảy đều tốt, không có bất kỳ dị thường gì.
- Ừ...
Người trung niên nho nhã nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi ngồi trên ghế thản nhiên ừ một tiếng, sau đó nói:
- Gần đây rất nhiều võ giả nơi cực Tây bên kia đều chạy tới phương đông, muốn đi giải bí mật Thần Miếu thái cổ kia, cho nên gần đây ngươi nhất định phải điệu thấp, đừng tưởng Cực Nhạc Thần Cung chúng ta có chút thế lực mà có thể đi tùy tiện trêu chọc người nơi cực Tây kia. Nội tình của bọn họ không phải ngươi có thể tưởng tượng đươc.
Nói xong, lông mày nhướng lên, nhìn thoáng qua người trẻ tuổi:
- Ba nhi, ngươi nghe rõ không?
Người trẻ tuổi nhanh chóng khom người, nói:
- Con nhớ rõ!
- Ừ, còn có chuyện gì sao?
Người trung niên bỗng nhiên khẽ nhíu mày, thân thể khẽ run lên, trên mặt lộ ra một biểu tình kỳ quái, không phải phẫn nộ mà dường như là rất hưởng thụ, thật lâu sau mới thở phào một hơi.
Lúc này, từ thân dưới của hắn một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đứng lên, miệng ngậm chặt cười quyến rũ với người trẻ tuổi rồi đi qua bên người hắn ra ngoài.
Người trẻ tuổi kêu Ba nhi này thủy chung không dám ngẩng đầu liếc mắc nhìn nữ nhân đến một cái.
Thẳng đến khi nàng ra ngoài rồi mới có chút hâm mộ nhìn thoáng qua phụ thân của minh, nói:
- Chúc mừng phụ thân, Cực Lạc Thần Công lại tinh tiến.
Người trung niên lộ ra một nụ cười khen thưởng, sau đó nói:
- Mọi thứ của ta sớm muộn đều là của ngươi, vị trí này cũng do ngươi tới ngồi. Tuy nhiên hiện tại ngươi phải nhớ kỹ không nên quá phóng túng. Tuy là thải bổ, nhưng những thứ thải bổ cũng không tinh thuần. Đợi cho thực lực ngươi đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, ngươi sẽ phát hiện lực lượng không đủ tinh thuần quả thực là một chuyện nguy hiểm muốn chết. Năm xưa ta cũng giống ngươi, thải bổ khắp nơi, không nghe lời lão nhân. Kết quả hiện tại, mỗi ngày đều phải dùng cực phẩm đỉnh lô hút đi một ít tinh nguyên, phỏng chừng ít nhất phải mất trăm năm nữa, mới có thể hoàn toàn đạt được lực lượng đang có. Lực lượng phải tinh thuần, lúc đó mới đột phá cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Đến lúc đó, không ai là đối thủ của ta trong cảnh giới đó.
Đối mặt sự chân thành của phụ thân, người trẻ tuổi Ba nhi dường như có chút cảm động, nhưng hắn vẫn không có nói ra việc mình muốn làm. Bởi vì hắn tin tưởng, những nữ tử kia nhất đọnh tốt hơn những đỉnh lô cực phẩm trong toàn Cực Nhạc Thần Cung vô số lần.
Nếu hấp thu nguyên âm của những nữ tử đó, như vậy thực lực của hắn rất có khả năng từ Nhân Tôn hiện tại mà trực tiếp nhảy lên cảnh giới Phá Toái Hư Không.
Cũng chính là cường giả có thực lực giống phụ thân.
Hơn nữa, hắn còn trẻ tuổi như vậy, siêu việt phụ thân hắn, trở thành cung chủ mạnh nhất Cực Nhạc Thần Cung từ trước đến nay cũng đều không phải là chuyện không có khả năng.
Cho nên, hắn chỉ là chọn mấy lời dễ nghe, nịnh bợ phụ thân một chút sau đó lại nói chuyện phiếm một hồi, phỏng chừng những người đó đều đã lấy xong Dục Vọng Hoa (*), hắn cúi người hành lễ với phụ thân nói:
- Phụ thân tiếp tục tu luyện, con xin cáo lui, không quấy rầy phụ thần nữa.
Người trung niên gật gật đầu, nói:
- Tiểu Ba, nhớ kỹ lời của phụ thân. Hiện tại tu luyện mới là chuyện trọng yếu nhất, chuyện thải bổ ngàn vạn lần không gấp được. Còn nữa, những người nơi cực Tây kia, quyết không thể trêu chọc.
Người trẻ tuổi vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Phụ thân cứ yên tâm, con biết đúng mực.
Người trung niên hài lòng gật gật đầu. Đứa con này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, quan trọng nhất là hiểu chuyện, biết tiến lùi cho nên hắn mới có thể đem vị trí cung chủ Cực Nhạc Thần Cung chuẩn bị về sau truyền cho đứa con này.
Người trẻ tuổi này đi không lâu, lại có ba nữ tử vóc người yểu điệu từ bên ngoài tiến vào, sau khi thấy người trung niên này đều lộ ra nụ cười kiều mị. Sau khi tới gần, mới phát hiện ba nữ tử này trên người đều mặc loại sa mỏng liếc mắt có thể nhìn xuyên.
Nơi mấu chốt như ẩn như hiện, thậm chí so với không mặc gì còn mê người hơn. Nụ cười của những nữ tử này, lẳng lơ dâm đãng, giọng nói mê hồn làm cho người ta kìm lòng không đậu, huyết mạch sôi sục.
Ba nữ tử này trước sau cùng người trung niên này hoan hảo, năng lực của hắn chỉ sợ làm vô số nam nhân phải thán phục đỏ mắt. Hơn một canh giờ không ngờ không một lần bắn ra.
Tần Lập đứng trên đỉnh phòng này, lạnh lùng nhìn người trung niên này càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng điên cuồng dã thú. Hắn chinh chiến với ba nữ tử đư các nàng hết đợt cao triều này đến đợt cao triều khác, ngay cả sức để kêu to cũng không còn, mới đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, biểu tình trên mặt vô cùng dữ tợn rồi lại có vẻ cực kỳ sảng khoái.
Một đạo kiếm khí màu tìm lạnh lẽo sắc bén lóe lên hào quang cực kỳ rực rõ bổ gian phòng này ra làm hai giống như là bổ dưa thái rau vậy.
Người trung niên cung chủ Cực Nhạc Thần Cung vào khoảnh khắc lên tới đỉnh...bị một kiếm Tần Lần bổ đôi.
Mà thật khéo chính là ba nữ nhân kia không một ai bị Tần Lập giết chết, ngay cả một vêt thương cũng không có.
Đều là mấy cải đỉnh lô đáng thương, cho dù họ đã làm chuyện xấu nhưng cũng không phải quá ác độc gì, một đám người đáng thương mà thôi, giết họ không có ý nghĩa gì.
Mọi việc xảy ra nhanh như một tia chớp, cho nên ba nữ tử kia con ngươi trong nháy mắt mở lớn nhưng ngay cả tiếng thét chói tai cũng không phát ra, trực tiếp bị dọa ngất đi.
Tuy nhiên, đám hộ vệ bên ngoài Cực Nhạc Thần Cung thì đều như nổi điên. Phòng của cung chủ bị một kiếm bổ đôi, cung chủ một chút động tĩnh cũng không có, sống chết không biết. Nếu thật sự là có nguy hiểm, bọn họ cũng đừng mong sống sót.
Phải biết rằng, bên trong Cực Nhạc Thần Cung, thực lực mạnh nhất cũng không phải là cung chủ mà là lão quái vật Thái Thượng trưởng lão không biết đã sống mấy trăm, ngàn năm!
- Bắt thích khách!
Có người vừa hô to vừa xông tới Tần Lập.
Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia ý cười, nếu hắn không muốn những người này hô lên, bọn họ đã sớm chết. Mực đích của hắn chính là muốn chém giết toàn bộ những người thực lực cường đại trong toàn Cực Nhạc Thần Cung này.
Môn phái như thế, từ trên xuống dưới không có gì khác nhau, toàn bộ đều là cặn bã, bại hoại. Giết sạch là tốt nhất.
Đợi cho đám hộ vệ này hô xong, kiếm khí Ẩm huyết trong tay Tần Lập đảo qua, yết hầu bọn họ lập tức xuất hiện một tia máu, thân hình theo quán tính vọt tới gần Tần Lập rồi sau đó "Phịch phịch" toàn bộ ngã xuống trước mặt Tần Lập. Trên cổ từng người đều có máu tươi điên cuồng phụt ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Mà lúc này từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền đến dao động mãnh liệt, từng bóng người theo những dao động mãnh liệt này gắt gao vây quanh Tần Lập.
- Ngươi là ai?
Một lão già tóc bạc mặt đỏ, đôi mắt bắn ra hòa quang căm phẫn, giận dữ nhìn Tần Lập:
- Dám đến Cực Nhạc Thần cung ta giương oai?
- Tần Lập!
Biểu tình Tần Lập cực kỳ ác liệt, toàn thân tản ra một cỗ sát ý mãnh liệt khiến cho những người vây quanh hắn cảm nhận được một áp lực cực lớn.
Đây là Tần Lập cố ý làm ra, hắn không muốn những kẻ cặn bã này chết thoải mái, hắn muốn bọn họ chết trong sợ hãi cực độ. Nếu không chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn họ sao?
Những người tới đây, lúc này có vào người hít khí lạnh thật sâu. Cái tên này, bọn họ rất quen thuộc.
- Tần Lập?
Lão già mặt đỏ tóc trắng nhíu mày, dường như chưa từng nghe qua cái tên này.
Lúc này, bên người lão có một người lớn tiếng nói:
- Thái Thượng trưởng lão. Người này chính là tên Tần Lập đã diệt những đệ tử chúng ta phái đi Thanh Long quốc. Thư máu đệ tử chúng ta gửi về trước khi chết có viết chi nhanh Cực Nhạc Thần Cung chúng ta chính là bị hủy trong tay hắn.Nguồn: http://truyenfull.vn
- Cái gì? Ngươi dám giết đệ tử Cực Nhạc Thần Cung ta?
Lão già giận dữ quát.
- Lão tử cái gì mà không dám làm? Hôm nay đến đây chính là muốn giết sạch các ngươi!
Tần Lập cười lạnh nói.
- Muốn chết! Giết!
Lão già Thái Thượng trưởng lão giận dữ quát một tiếng, vung tay lên. Lập tức có mười mấy người xông tới Tần Lập, từ nguyên lực dao động trên người bọn họ, mười mấy người này ít nhất đều có thực lực Chí Tôn.
Khó trách thiếu chủ tiểu Ba của Cực Nhạc Thần Cung lại tin tưởng tràn đầy như vậy. Tuy nhiên, tự tin quá mức chính là biểu hiện của...vô tri!
Tần Lập vung thanh Ẩm Huyết kiếm trong tay, tử quang lóe lên, máu vung đầy trời.