Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm!
Sáu từ này giống như sáu nhát búa tạ hung hăn nện vào trong lòng Ngũ trưởng lão. Một ngúm máu tươi từ trong miệng phun ra, đầu óc lão trở nên trống rỗng.
Toàn bộ thế giới bắt đầu nhanh chóng rời khỏi lão, những thanh âm, cảnh tượng vốn có trong khoảnh khắc này đều trở nên vĩnh hằng!
Ngũ trưởng lão gian nan cúi đầu, nhìn bàn tay với những ngón tay thon trắng nõn của người thanh niên đánh lên ngực mình, lộ ra một nụ cười sầu thảm.
Thân thể Ngũ trưởng lão giống như là một cái áo bông đã rách, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Tất cả kinh mạch trong cơ thể bị Tần Lập thi triển chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn đánh tan nát!
- Ngũ trưởng lão!
Bàn lão giả (lão già mập mạp) phát ra một tiếng gào thê lưởng thảm thiết. Lão cùng Ngũ trưởng lão có tình bằng hữu hơn hai trăm năm, xưa nay tuy rằng ý kiến thường xuyên không hợp, rất hay cãi nhau ầm ỹ, có đôi khi thậm chí còn muốn động thủ. Nhưng trên thực tế, tình cảm giữa hai người lại vô cùng bền chắc!
Mắt thấy Ngũ trưởng lão bị một chiêu đánh chết, nỗi đâu trong lòng Bàn lão giả, quả thực là như tan nát ruột gan.
Vèo!
Điên cuồng nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Tần Lập, quát lớn:
- Đi chết đi!
Khóe miệng Tần Lập kéo lên một ý cười lạnh lẽo, Ẩm Huyết kiếm vung lên, tia sáng màu tím lộng lẫy rực rỡ trong nháy mắt hiện, nhanh không gì sánh kịp, ánh sáng bảy màu giống như ngân hà bắc ngang chín tầng trời, trong nháy mắt bao phủ Bàn lão giả.
Bàn lão giả ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, một chiêu được coi là sắc bén nhất chỉ thi triển được một nửa đã bị cắt ngang!
Mạo điệt lão giả (tám, chín mươi tuổi) Tam trưởng lão cũng gầm lên một tiếng giận dữ. Một thanh bảo kiếm phong cách cổ xửa "choeng" một tiếng rút ra khỏi vỏ, một luồng hào quang màu máu chém về phía Tần Lập.
Tam trưởng lão cũng không có ý đồ đi cứu Bàn lão giả Cửu trưởng lão, bởi vì căn bản là không kịp. Lão chỉ hy vọng một kiếm này sẽ khiến cho Tần Lập không thể không xoay người tự cứu.
Như vậy, Cửu trưởng lão còn có cơ hội sống sót bởi vì nếu Tần Lập dám không quay người ngăn cản một chiêu này, như vậy cho dù hắn chém chết Cửu trưởng lão, thì chính hắn cũng sẽ bị một kiếm của Tam trưởng lão chém chêt!
- Ầm!
Thân hình vốn gầy gò của Tần Lập đột nhiên như hóa thành kim cương, cả người lẫn kiếm hợp vào làm một đánh về hướng Cửu trưởng lão.
Thân thể mập mạp của Cửu trưởng lão không chút ảnh hưởng đến tốc độ, cũng cực kỳ nhanh chóng muốn trảnh khỏi đạo kiếm khí sắc bén này của Tần Lập.
Đáng tiếc chính là, đạo kiếm khí này nhanh hơn tốc độ của lão!
Kiếm khí trong nháy mắt đánh lên thân thể Cửu trưởng lão, đánh tan nát hộ thể cương khí mà lão ngưng tụ toàn thân nguyên lực tạo ra. Sau đó Tần Lập cầm Ẩm Huyết kiếm trong tay, thân hình cũng đồng thời tới gần sát phía trước Cửu trưởng lão.
- Phốc!
Ẩm Huyết kiếm đâm vào yết hầu Bàn lão giả Cửu trưởng lão, ánh tím lóe lên. Ẩm Huyết kiếm rút ra, thân thể Tần Lập đồng thời chuyển sang bên cạnh cửu trưởng lão.
Lúc này, một kiếm của Tam trưởng lão mới đánh tới nơi, lại đánh lên trên thân thể Cửu trưởng lão vừa chết. Một cỗ lực lượng khổng lồ như sóng thần trong nháy mắt đánh thân thể mập mạp của Cửu trưởng lão thành tro bụi!
Tam trưởng lão phát ra một tiếng rống giận bi phẫn:
- Tần Lập! Ta thề phải giết ngươi!
Thanh âm vô cùng thê lương, mang theo hận ý vô tận không ngừng quanh quẩn trong bầu trời đêm ở tân thành Hoàng Sa. Trong nháy mắt này, không biết làm kinh động đến bao nhiêu võ giả.
Tần Lập hắc hắc cười lạnh nói:
- Ngươi đã giết đồng môn của mình, nhưng lại muốn đổ tội cho ta. Lão già này, thủ đoạn của ngươi quá bỉ ổi!
Vừa nói, thân hình Tần Lập vội vàng lui nhanh, hướng về phía ngoài thành tân thành Hoàng Sa.
Lão già Tam trưởng lão đang rất hận, làm sao có thể buông tha cho Tần Lập, đuổi theo Tần Lập như một tia chớp.
Bóng hai người vừa biến mất, không biết có bao nhiêu người lợi dụng bóng đêm tiến lại đây. Đại đa số người chỉ nhìn thoáng qua tình cảnh nơi này liền lập tức đuổi theo phương hướng hai người biến mất.
Tần Lập không ngờ lại hiện thân!
Trên người hắn, chính là có bản đồ Thái cổ. Chỉ cần chiếm được bản đồ Thái cổ, cũng tưởng đương chiếm được tài phú kinh người!
Ý tưởng này xuất hiện trong đầu vo số người. Trong đó Bạch Bàn thanh niên (béo trắng) tự xưng Bàn gia lần trước Tần Lập đã gặp cùng với người con gái trẻ tuổi đi cùng hắn cũng xuất hiện ở nơi này.
Nàng kia truyền âm nói với Bạch Bàn thanh niên:
- Sư huynh. Tần Lập thật sự xuất hiện rồi? Hắn thực sự lợi hại như trong lời đồn sao?
- Shyt!
Bạch Bàn thanh niên nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cười lạnh nói:
- Hắn làm sao lợi hại bằng Bàn gia ta? Bàn gia chỉ dùng một tay đều có thể vùi dập hắn!
- Cứ khoác lác đi!
Nữ tử trẻ tuổi bĩu môi không hề để ý đến vị sư huynh thích tự tâng bốc này.
Bạch Bàn thanh niên liếc mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi bên cạnh, hắc hắc cười nói:
- Sư muội à! Ngươi sẽ không phải là có ý nghĩ gì với tên mặt trắng kia chứ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi là của ta. Ai cũng đừng muốn cướp ngươi khỏi ta!
- Thúi lắm. Lão nương chả thuộc về ai cả!
Nữ tử trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe thi triển Bách Biến Vô Ảnh Bộ, trong nháy mắt bỏ xa Bạch Bàn thanh niên ở phía sau.
- Hừ! Trước tiên gửi ở trên người ngươi mà thôi, sớm muộn gì cũng là của ta!
Bạch Bàn thanh niên trợn mắt khinh thường, đồng dạng tăng tốc độ đuổi theo nàng kia.
Người ở bốn phương tám hướng đuổi theo hai người Tần Lập, giờ phút này cũng đều đang giao lưu với nhau.
- Tần Lập kia biến mất hơn một năm, cũng di chuyển gia tộc khỏi nơi thần bí Huyền Đảo kia, không ai có thể tìm được hắn. Hiện giờ đột nhiên xuất hiện, có thể nào là giả hay không?
- Không có khả năng! Nghe nói bản đồ Thái cổ kia không phải chỉ có một tấm, mà là có rất nhiều tấm. Trên người Tần Lập kia cho dù có, cũng là không trọn vẹn. Cho nên, hắn nhất định cần phải chiếm đủ những tấm bản đồ còn lại mới có thể mở được cửa Thần Miếu Thái cổ!
- Đúng vậy! Tần Lập xuất hiện ở nơi này, chắc là muốn chiếm những tấm bản đồ Thái cổ còn lại kết quả bị kẻ thù phát hiện mới vội vàng thoát thân. Hừ! Tần Lập trong truyền thuyết kia là đệ nhất tuấn kiệt trẻ tuổi trên Huyền Đảo gì đó, ta thấy cũng chỉ là hạng bình thường. Tùy tiện một người ở nơi cực Tây chúng ta, bắt hắn quá dễ dàng!
- Không nên khinh địch. Tần Lập kia có thể làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy, hiển nhiên thực lực của hắn cũng không yếu! Có lẽ cũng không yếu hơn Thánh nữ Hàn Mai của Nguyệt Diêu Tiên Cung kia đâu!
- Hừ! Đây là đánh giá hắn quá cao! Một chục tên Tần Lập cũng không bằng một Hàn Mai!
- Đó là ngươi thích người ta!
- Vậy thì không phải, ngươi thích Thánh nữ Hàn Mai, nhưng người ta lại không coi trọng ngươi! Ha ha!
- Ha ha! Ha ha ha!
Tam trưởng lão đều tức giận muốn bể phổi. Tốc độ Tần Lập kia nhìn qua thì không nhanh, hơn nữa thủy chung không dùng hết toàn lực. Bởi vì bằng vào năng lực của Tam trưởng lão, đương nhiên nhìn ra Tần Lập thủy chung dùng một loại tốc độ không đổi chạy đi.
Tam trưởng lão đồng thời cũng cảm giác được phía sau có một đám người đuổi theo, thầm nghĩ:
- Một đám ngu ngốc, quả thực còn ngu hơn cả heo! Các ngươi đuổi theo cái gì? Bản đồ Thái cổ nếu dễ dàng chiếm được, lão tử đã sớm cầm trong tay, còn đến phiên các ngươi hay sao? Thực nghĩ rằng Tần Lập này là cá trên thớt sao? Ta ngược lại hy vọng các ngươi có thể gặp hắn!
Tần Lập vốn ra khỏi thành chính là không muốn chiến đấu ở trong thành Hoàng Sa. Nếu thật sự đánh thẳng tay, hủy diệt kiến trúc là chuyện nhỏ, mà còn sẽ gây tai họa lien lụy vô số người bình thường.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cho dù là không tính vì A Hổ, Tần Lập cũng không muốn làm vậy.
Cho nên hắn chuẩn bị ra khỏi thành mới chiến đấu với lão già Tam trưởng lão này. Nhưng không nghĩ tới, lão già này thật ngu ngốc hét lớn kinh động toàn bộ người trong tân thành Hoàng Sa. Hiện tại có rất nhiều võ giả đuổi theo tới nơi này, tuy rằng trong lòng Tần Lập cũng không sợ nhưng hắn rất là phản cảm.
Xoay người nhìn thoáng qua khoảng cách của Tam trưởng lão cùng với mình, Tần Lập lạnh lùng cười đột nhiên lấy Ấn chương chưa từng sử dụng ra, hướng về Tam trưởng lão hung hăn đập tới.
Tam trưởng lão đang liều mạng đuổi theo, làm sao còn nghĩ đến Tần Lập có ám khí. Cái thứ chỉ bằng nắm tay kia lại mang đến cho lão một loại áp lực cực lón.
Tam trưởng lão cắn răng một cái, thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa trong tay bộc phát ra một mảnh hào quang đỏ như máu, hung hăng bổ về hướng vậy bằng nắm tay.
Trong lòng còn thầm mắng:
- Tiểu nghiệt súc, khinh người quá đáng! Chờ một kiếm của ta đánh bay thứ rác rưởi này của ngươi, xem ngươi còn có biện pháp gì? Hôm nay không giết ngươi...
Mới vừa nghĩ đến đây, bảo kiếm truyền từ Thái cổ trong tay Tam trưởng lão cùng Ấn Chương của Tần Lập va chạm vào nhau. Một cỗ lực lượng khổng lồ, giống như Thái Sơn áp đỉnh khiến cho Tam trưởng lão lập tức có cảm giác không bình thường, nhưng đã quá muộn.
- Ầm! Ầm!
Thanh bảo kiếm được truyền từ thời Thái cổ trong tay Tam trưởng lão vỡ thành vô số mảnh nhỏ, sau đó Ấn Chương hung hăng đánh lên người lão. Thân thể lão đã được tinh luyện lập tức bị đánh nát thành mảnh vụn!
Một đứa trẻ mới sinh bằng nắm tay lập tức từ trong đan điền Tam trưởng lão nhảy ra, phát ra một tiếng thê lương như chuột, hóa thành một luồng hào quang hướng về phía bầu trời chạy trốn.
Trên Ấn Chương kia mạnh mẽ bộc phát ra một luồng hào quang chói mắt, giống như là mặt trời mọc trong bóng đêm, hào quang bắn ra bốn phía nhanh chóng đuổi kịp Đan Nguyên Anh Hóa của Tam trưởng lão. "Phịch" một tiếng đập nát Đan Nguyên Anh Hóa của lão, và hút sạch tinh hoa!
Tam trưởng lão, một đời cường giả Đan Nguyên Anh Hóa, chết oan chết uổng!
Sau khi Ấn Chương kia hấp thu sạch sẽ tinh hoa trên Đan Nguyên Anh Hóa của Tam trưởng lão, hóa thành một tia chớp bắn vào trong đan điền của Tần Lập. Đồng thời, một dòng nước ấm từ đan điền của hắn bắt đầu khuếch tán vào trong kinh mạch.
Hao tổn sinh ra vừa rồi Tần Lập chiến đấu trong nháy mắt đã hoàn toàn được bổ sung tràn đầy.
Tần Lập nao nao. Tuy rằng hắn từ trong truyền thừa của Hô Diên Bác, biết được rằng Bảo Khí có thể tự động hấp thu mọi vật tinh hoa trong thiên địa, nhưng lại không nghĩ rằng Bảo Khí không ngờ có thể bổ sung năng lượng của chủ nhân. Phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Khó trách trong lòng đám võ giả nơi cực Tây kia, một món Linh Khí đều có hấp dẫn thật lớn. Quả nhiên là có nguyên nhân!
Tần Lập vừa đánh chết lão già Tam trưởng lão này, mấy chục người từ các phương hướng phía sau trong nháy mắt xuất hiện, thấy cảnh tượng trước mắt đều có chút ngẩn người!
Bọn họ tuy rằng không biết thực lực mấy người đã chết, nhưng tốc độ có thể nhanh như vậy, chung quy không thể là kẻ yếu. Như thế nào chỉ trong khoảnh khắc đã bị Tần Lập diệt trừ?
Chẳng lẽ chỉ là cái loại chuyên về tốc độ mà vũ lực lại rất kém cỏi sao?
Cái loại là nghề nghiệp có chuyên môn, loại khả năng này tuy rằng không lớn, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Một đám người đều đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về hướng Tần Lập.