May người áo xám còn lại phát ra tiếng rít gào điên cuồng, nhất là người áo xám đã từng giao thủ với Tần Lập và Thi Vũ ở bên ngoài lại càng giận không thể át. Nhân loại này thực lực rõ ràng kém mình rất nhiều nhưng lại trong khoảnh khắc giết chết một người, làm bị thương nặng một người khác.
Toàn bộ thực lực của người áo xám này theo hắn phẫn nộ hoàn toàn bộc phát ra.
Lúc này cũng không ai chú ý ở nơi cánh cửa năng lượng. khi nào thì nữ nhân kia sẽ ra đây.
Nhũng người này vừa liều mạng, thế yếu của Tần Lập lập tức hiện ra. Cũng may đám người áo xám này hiểu biết về pháp thuật hết sức có hạn, nếu không Tần Lập cũng chỉ có đường chạy trốn.
Chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn cực kỳ mạnh mẽ, xa xa cao hơn những người áo xám này dựa vào lực lượng và tốc độ đánh bừa. Cho nên, tuy rằng ở vào thế yếu nhưng Tần Lập cũng không biểu hiện ra xu hướng thua trận quá nhiều.
Lúc này, một hồi dao động ở cánh cửa năng lượng xuất hiện. Thượng Quan Thi Vũ tay cầm Huyết Ngọc kiếm xuất hiện. Nàng cảm giác thấy cảnh trước mặt, thậm chí còn không đợi dùng ánh mắt nhìn rõ, một kiếm vung lên bổ về phía người áo xám bị Tần Lập chém hai tay.
Người áo xám kia đang ôm hai tay đứt kêu oa oa, muốn nhanh chóng nối lại, làm sao nghĩ đến trên đầu không ngờ lại xuất hiện thêm một người cho nên căn bản không có một chút phòng bị nào.
Mà cho dù có phòng bị, hắn bị trọng thương cũng không phải đối thủ của Thượng Quan Thi Vũ, bị một kiếm này của nàng bổ thẳng vào, bị cỗ năng lượng khổng lồ này mạnh mẽ đánh thành cặn bã!
Một kiếm của Thi Vũ chém giết người áo xám này, trên khuôn mặt lạnh tràn đầy phẫn nộ lập tức nhằm về phía mấy người áo xám đang vây công Tần Lập.
Có Thi Vũ gia nhập, Tần Lập lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Ẩm Huyết kiếm thần xuất quỷ mạt, hơn nưa khinh công thân pháp độc nhất vô nhị, đám người áo xám này căn bản không động tới góc áo của Tần Lập, lại bị hắn đánh trúng liên tục.
Cảnh giới Thiên Tôn đỉnh - thương tổn tạo thành tuyệt đối không phải người thường có thể chịu được. Mấy người áo xám còn lại dưới sự hợp lực công kích của Tần Lập và Thi Vũ rất nhanh rơi vào hoàn cảnh xấu.
Người áo xám lúc đầu công kích Tần Lặp và Thi Vũ bi phẫn nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người bỏ chạy. Mấy người khác cũng không để ý đến thi thể đồng bạn trên mặt đất, hướng về phía rừng cây rậm rạp bên dưới chân núi bắn đi như điện.
Thi Vũ yêu kiều quát một tiếng, vừa định đuổi theo lại bị Tần Lập gọi lại.
- Đừng đuổi theo!
Thi Vũ quay đầu lại, quan tâm nhìn thoáng qua Tần Lập, hỏi:
- Làm sao vậy?
Tần Lập thở hổn hển. Đừng thấy vừa rồi chiến đấu rất ngắn nhưng tiêu hao rất kinh người. Nếu Thi Vũ không đến, Tần Lập cũng sẽ chạy đi. Bởi vì cho dù chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn cường đại đến đâu, nhưng vẫn có chênh lệch về cảnh giới. Nếu đám người áo xám kia đủ thông minh, chơi trò đánh kéo dài, như vậy Tần Lập nhất định không phải đối thủ.
- Không sao. Chỉ là có chút thoát lực!
Tần Lập nói xong, đặt mông ngồi ở trên một tảng đá bên cạnh, cười khổ nói:
- Xem ra, muốn chiếm lĩnh nơi thần bí này, không quá dễ dàng a!
Thi Vũ đi tới, cũng học theo Tần Lập ngồi xuống, nhẹ giọng thở dài:
- Đúng vậy. Nếu đám linh thú nơi đây cũng giống như những người áo xám này, vậy chúng ta thật là không có cơ hội gì.
Thi Vũ nói xong, lại nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Bên trong nơi thần bí này, như thế nào có thể xuất hiện nhiều linh thú cường đại như vậy? Phu quân...điều này có phải là có chút không hợp lý không hả?
Tần Lập cười cười, nói:
- Cũng không có gì không hợp lý. Không chừng nơi thần bí này có một số thiên tài địa bảo mà chúng ta không biết, ăn vào thực lực liền tăng rất nhanh thì sao! Hơn nữa, những người áo xám này cũng không phải tất cả đều là linh thú, ít nhất người vừa mới bị ta giết kia là không phải. Tuy nhiên, tên bị nàng đánh thành cặn kia, lại đúng là linh thú hóa hình. Con bà nó! Thật sự rất mạnh, ta thiếu chút nữa liền kiên trì không được mà phải chạy rồi!
- Không được nói tục!
Thượng Quan Thi Vũ trợn trắng mắt nhìn Tần Lập một cái, sẵng giọng nói.
Lúc này, Tần Lập đưa mắt nhìn ngọn núi hiện tại bọn họ đang đứng, chung quanh bốn phương tám hướng cũng giống như bên ngoài, dãy núi trùng trùng điệp điệp, liếc mắt nhìn không thấy cuối. Cũng không biế người áo xám này sau khi biến mất sẽ trốn đến nơi nào.
Tần Lập đoán nơi ở của người áo xám này cách nơi này hẳn là không quá xa, nếu không như thế nào có thể trong thời gian ngắn như vậy liền gọi đến mấy tên cường đại như thế đến giúp đỡ.
Nghỉ ngơi một hồi, cảm giác thấy tốt hơn, Tần Lập đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Hai người theo một đường nhỏ mọc đầy cỏ dại đi xuống chân núi. Thi Vũ nhíu mày nhìn con đường dưới chân, nhẹ giọng nói:
- Cảm giác đây như một con đường nhưng dường như là hoang phế rất nhiều năm rồi. Thật sự là kỳ quái.
Thi Vũ nói xong, ngồi xổm xuống sau đó bỗng kinh ngạc kêu lên:
- Phu quân, chàng xem này!
Lúc này Tần Lập cũng đã nhìn thấy, giấu trong bụi cỏ dĩ nhiên là hai vết bánh xe thoạt nhìn rất cổ xưa. Chỉ là bởi vì rất nhiều năm rồi, đại bộ phận bánh xe đều đà hoàn toàn nhìn không rõ, chỉ còn lại một số nơi giữ gìn hoàn hảo, thoạt nhìn có vẻ rõ ràng.
Vẻ mặt Thi Vũ khiếp sợ, đứng dậy nhìn Tần Lập nói:
- Chẳng lẽ là nơi này tại rất nhiều năm trước kia là nhân loại chiếm vị trí chủ đạo?
Tần Lập cũng nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Người vừa mới bị ta giết chính là một nhân loại, thực lực của hắn khoảng giữa Nhân Tôn và Địa Tôn, cho nên nơi này thật quái dị. Dựa theo nhân loại cơ hồ là không có khả năng ở cùng một chỗ với linh thú. Mà người ta giết kia rõ ràng là người, nhưng khí thế phát ra lại không khác dã thú quá nhiều.
- Nhìn vết bánh xe này, hoang phế chỉ sợ đã rất nhiều năm rồi. Chúng ta đi theo đường này hẳn là có thể tìm được đáp án!
Thi Vũ nhẹ giọng nói rồi sau đó theo con đường nhỏ hoang vắng này nhìn xuống phía dưới.
Cỏ hoang um tùm, cây cối hai bên che khuất mặt trời. Thật sự rất khó tưởng tượng nơi này cũng từng có xe ngựa của nhân loại đi qua.
Hai người đi theo đường nhỏ bỏ hoang này đi hơn nửa canh giờ. Sau khi đi vòng qua một ngọn núi trước mắt bỗng rộng mở trong sáng, xuất hiện một thung lũng thật lớn. Thung lũng rộng chừng hơn hai mươi dặm, dài ít nhất phải vài trăm dặm!
Trong thung lũ còn có một con sông rộng khoảng mười mấy thước, tiếng nước ào ào không ngừng chảy xuôi. Hai bên bờ sông có rất nhiều kiến trúc, từ xa nhìn lại, kiến trúc màu xám này mang đến cho người ta một cảm giác thê lương phong cách cổ xưa nhưng lại yên tĩnh dường như không hề có một chút sức sống nào.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút kinh ngạc. Tốc độ hai người gia tăng, nhanh chóng đến gần khu kiến trúc này.
Sau khi đến gần, hai người mới phát hiện khu kiến trúc này có một số đã bắt đầu suy tàn.
Hơn nữa, trong khu nhà, lối đi giữa các phòng đã bị cỏ hoang cao hơn thân người phủ kín.
Hai người nhanh chóng dạo qua một vòng, không phát hiện ra một bóng người nào. Sau đó tìm một khu nhà có vẻ lớn, xa hoa, đi vào.
Trong sân, đồng dạng phủ kín cỏ hoang, các loại chim kêu líu ríu bị hai người làm động kinh hãi bay lên, sau đó lại hạ xuống trên đỉnh một căn phòng rường cột chạm trổ, lớn mật đánh giá hai vị khách không mời mà đến này. Trong tiếng kêu to còn lộ rõ kinh ngạc và kỳ quái của chúng.
- Nơi này, thoạt nhìn đã hoang phế rất nhiều năm. Năm xưa chắc cũng là một thôn xóm nhỏ rất phồn hoa a!
Thượng Quan Thi Vũ cảm khái, tiện tay đẩy ra cửa phòng sảnh trước, cũng chính là nơi tiếp khách. Cánh cửa không biết chế bằng gỗ gì, lặng yên không tiếng động mở ra, không bởi vì năm tháng trôi qua mà trở nên mục nát.
Trong phòng, khắp nơi đều là tro bụi thật dày, nhưng từ sự trang trí có thể thấy chủ nhân gian phòng này năm xưa nhất định rất có địa vị.
Hai người nhẹ nhàng đi tới, trên mặt đất xuất hiện dấu chân liên tiếp. Tần Lập đánh giá các vật phẩm khắp nơi trong phòng, phát hiện trên bàn còn bày một ấm trà cùng mấy cái chén, trong chén đã bị tro bụi ngập đầy. Tần Lập mở ấm trà, bên trong đã sớm cạn nhưng từ trong lòng ấm có thể nhìn ra có dấu nước. Hắn nói:
- Nhìn qua nơi này vẫn chưa sập phá hư gì, nhưng là nguyên nhân gì khiến người ở nơi này đột nhiên biến mất nhỉ?
- Chẳng lẽ là đám linh thú hóa hình mà chúng ta vừa gặp đã công chiếm nơi này? Giết sạch nhân loại nơi đây?
Chân mày Thi Vũ nhíu chặt, nói.
Tần Lập lắc đầu nói:
- Vừa rồi chúng ta cũng đã dạo qua một vòng nhưng không phát hiện ra bất kỳ một bộ hài cốt nào...
Tần Lập nói rồi đi đến trước một giá sách sát vách tường, từ bên trên rút ra một quyển sách. Đây là một bản thảo. Tần Lập thổi bay tro bụi bên trên, sau đó mở ra. Bên trong vẽ đủ loại thực vật, phía dưới còn có chú thích.
Đây là một bản thảo ghi chép các loại thiên tài địa bảo ở nơi thần bí này, ở trong đó có hơn một trăm tám mươi loại. Tần Lập lật đến sau cùng, lông mày lập tức nhăn lại. Bởi vì mấy loại thực vật vẽ sau cùng này, Tần Lập có loại cảm giác như đã từng quen biết.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, trên bản đan phương thượng cổ kia dường như cũng có ghi lại!
Chú thích phía dưới dường như có chút cẩu thả. Tần Lập cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện đặc tính của các loại thiên tài địa bảo trên giấy cũng không hoàn thiện, nhưng cũng nói trúng ba, bốn phần.
Cuối cùng chú thích kia còn viết, nói đây là một phát hiện kinh người, loại linh dược này nếu có thể khai phá toàn bộ công hiệu sẽ chiếm được lợi ích thật lớn mà người ta không thể tưởng tượng được.
Đằng sau còn có rất nhiều giấy trắng.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Lập nghĩ đến đám người áo xám cường đại, thầm nghĩ:
- chẳng lè những người ở đây, chỉ là vì gặp loại đồ vật này mà bị linh thú công kích?
Loại khả năng này đích xác có thể tồn tại, tựa như cấm địa không người nào đặt chân trên Huyền Đảo vậy. Bất luận ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, khi đối mặt với ngàn vạn các loại linh thú mạnh mẽ, lực lượng đơn bạc đều có vẻ nhỏ yếu đáng thương.
- Phu quân, chàng xem này! Ta tìm được nhật ký chủ nhân nơi này!
Thượng Quan Thi Vũ kinh hô, sau đó nói:
- Bọn họ dự đoán đến nguy hiểm tới gần, đã chuẩn bị chạy trốn. Dường như là có liên quan đến một loại linh dược thần kỳ!
Tần Lập đi đến bên cạnh Thi Vũ, nhìn những dòng chữ ở trong bản nhật ký kia, càng cảm giác được dự đoán của mình rất có khả năng gần với chân tướng sự thật. Rất có khả năng là người nơi này phát hiện ra loại thiên tài địa bảo đó, mang đến tai họa cho bọn họ.