Tây Qua cũng sững sờ ở đó, đứng như một tượng gỗ. Dần dần, hắn như khôi phục chút cảm giác, cánh tay cứng ngắc, chầm chậm phủ lên eo Cơ Như Nguyệt, từng chút một, dùng sức ôm chặt.
Lúc này, Tần Lập lặng yên ra ngoài, một ngọn gió nhu hòa đóng cửa lại, không phát ra một chút âm thanh. Tần Lập đứng ở bên ngoài, thở dài một tiếng, thầm than tạo hóa trêu người, nếu như không phải mình trùng hợp gặp được Tây Qua, thiếu chút nữa liền bỏ qua một hồi tình yêu sinh tử. Nếu Tây Qua chết đi, khẳng định Cơ Như Nguyệt này sẽ đau khổ cả đời.
Cho nên, bất luận thế nào mình cũng phải bảo trụ cái mạng của Tây Qua. Xem Cơ Như Nguyệt này, dù là Tây Qua biến thành một người bình thường, nàng cũng sẽ yêu hắn trăm năm...
Trong lòng Tần Lập, có dòng nước ấm chậm rãi lưu chuyển. Cái gọi là chân tình thế gian, không ngoài như vậy. Chính mình mặc kệ thế nào, cũng phải thành toàn cho bọn họ.
- Huynh sao lại ngốc như vậy chứ, Tây Qua, huynh sao lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ huynh không biết, dù là huynh chỉ còn sống một ngày, muội...muội cũng sẽ yêu huynh một ngày. Huynh còn sống một năm, muội sẽ yêu huynh một năm. Nếu như huynh cứ như vậy, im hơi lặng tiếng chết đi, muội cũng sẽ ở cạnh phần mộ của huynh cả đời. Tây Qua, huynh yêu ta không?
Cơ Như Nguyệt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đồng dạng lệ rơi đầy mặt, si ngốc hỏi.
- Yêu!
Tây Qua dùng sức nói ra từ này, lực lượng cả người như bị rút sạch, nước mắt cũng không kìm được nữa, chảy ra như mở vòi nước.
- Yêu ta thì hãy hôn ta...
Cơ Như Nguyệt nỉ non.
...
Hồi lâu sau, hai người mới tỉnh lại từ nụ hôn triền miên, dẹp yên cõi lòng kích động.
Tây Qua đột nhiên hỏi:
- Công tử đâu?
Cơ Như Nguyệt khuôn mặt diễm lệ như rang chiều, tai đỏ hồng lan đến tận cổ. Vừa nãy nàng thậm chí quên mất là trong phòng còn có người thứ ba.
Lúc này nghe Tây Qua hỏi như vậy, lập tức học làm đà điểu, dúi đầu vào trong lòng Tây Qua, không chịu đi ra.
Tây Qua kinh ngạc hỏi:
- Công tử đi ra ngoài lúc nào?
Lúc này Cơ Như Nguyệt mới ngẩng đầu, cho Tây Qua một khuôn mặt cười xán lạn, nhu mì nói:
- Huynh coi ai cũng giống như mình sao? Giống như một tên ngốc vậy?
- Ta...ta rất ngốc sao?
- Phi thường ngốc!
Cơ Như Nguyệt rất khẳng định nói.
Một đôi tình lữ trẻ tuổi triệt để cởi bỏ khúc mắc, tình yêu lập tức nhanh chóng nồng ấm, hai người hận không thể dính vào nhau một chỗ như vậy, thẳng đến tận cùng thiên địa.
- Huynh khắc nó lúc nào?
Cơ Như Nguyệt si ngốc nhìn bức tượng Huyền Băng Tinh Túy trong tay, trong lòng hoàn toàn bị tình yêu tràn đầy, nồng nàn không tan.
- Ngày thứ hai khi tới sư môn, trong lúc vô ý ta ở sâu trong sông băng, lấy được một khối Huyền Băng Tinh Túy...
Tây Qua nói, đột nhiên ngậm miệng.
Gương mặt chưa khô vết nước mắt của Cơ Như Nguyệt, dần dần mỉm cười, xán lạn như một đóa hoa bách hợp.
- Từ lúc đó, huynh đã thích ta rồi, có đúng không? Tiểu tử, huynh nhanh nói thật đi, có phải lúc đó huynh liền len lén thích ta, sau đó lại giả bộ nhiều năm như vậy. Đáng ghét...ta phải nghiêm phạt huynh!
- Không được hay không, lúc đầu ta chỉ muốn điêu khắc băng, ai biết càng khắc lại càng giống nàng...
- Tốt! Huynh khắc băng còn có ý nghĩ như vậy. Tây Qua...huynh chết chắc rồi!
Hai người cười đùa giỡn một chỗ, sau một lúc mới sắc mặt đỏ ửng ngừng lại. Cơ Như Nguyệt sửa sang mái tóc hỗn loạn của mình, lại chột dạ làm phẳng quần áo trên người.
Thẳng đến lúc này, hai người mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, liếc nhìn lẫn nhau, đồng thời thở dài một tiếng. Tây Qua vừa muốn nói gì, Cơ Như Nguyệt lại thâm tình nhẹ giọng nói:
- Tây Qua, không cần nói, cái gì cũng không cần nói. Muội nói rồi, dù cho chỉ có thời gian một ngày, muội cũng phải ở cùng với huynh.
Tây Qua dùng sức gật đầu, nói:
- Được! Ta không nói nữa, mặc kệ còn sống bao lâu, ta sẽ dùng hết toàn lực yêu nàng!
- Vậy chúng ta đi tìm sư phụ, để nàng chủ trì hôn lễ cho chúng ta đi!
Nói đến hôn lễ, Cơ Như Nguyệt vẻ mặt chờ mong.
- Ấy, nhanh như vậy...Nàng nói các sư huynh đệ môn phái biết được, có thể nghĩ không thông mà đi nhảy sông băng hay không?
- Nhảy sông băng? Vậy mà huynh cũng nghĩ tới, không phải huynh thường hay nhảy sao?
- Ta là tu luyện, không phải tự sát!
- Được rồi, quản bọn họ nghĩ như thế nào, ta không quan tâm. Được rồi, nhanh tìm Tần đại ca đi, ta thật sự phải cảm tạ huynh ấy!
- Ấy! Ta quên mất công tử rồi...
Lúc này, Tần Lập lệ rơi đầy mặt: Tây Qua, tên đáng chết này, lão bà còn chưa qua cửa, liền ném bà mối qua tường rồi...
- Tây Qua, tuy rằng không có nắm chắc, nhưng bệnh của ngươi hẳn có biện pháp điều trị.
Lúc Tần Lập nói với Tây Qua những lời này, Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt hai người đều sững sờ, hồi lâu không tỉnh lại.
Một hồi lâu sau, Cơ Như Nguyệt mới giật mình, mừng rỡ nhìn Tần Lập nói:
- Tần đại ca, huynh nói...nói thật sao? Vấn đề của Tây Qua, thật sự có biện pháp giải quyết?
Vừa rồi ở trong phòng, Tây Qua đã nói chỗ vấn đề của mình với Cơ Như Nguyệt, hơn nữa Cơ Như Nguyệt cũng từng nghe mẫu thân - cũng là môn chủ Băng Tuyết Môn vô ý nói qua. Chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn vô cùng bá đạo, chỉ có người ứng vận mới có thể tu luyện, nhnững người khác tu luyện, không thể nào sống sót.
Lúc đó Cơ Như Nguyệt còn không rõ vì sao mẫu thân nói như vậy, hiện giờ nàng mới biết được thì ra mẫu thân cùng vì vấn đề của Tây Qua mà buồn rầu. Chỉ là vấn đề mẫu thân cũng không có cách giải quyết, Tần đại ca huynh ấy...huynh ấy có thể giải quyết sao?
Tần Lập gật đầu rất khẳng định, nói:
- Tây Qua, ngươi tới đây, trước tiên ta phong tỏa một bộ phận kinh mạch. Như vậy tuy rằng sẽ ảnh hưởng ít nhiều phát huy thực lực của ngươi, nhưng có thể tạm thời khống chết được niết bàn. Lấy thực lực hiện tại của ta, trong vòng ba năm ngươi sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa. Ngươi yên tâm, trong ba năm này, ta nhất định sẽ tìm ra một loại linh dược, có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề của ngươi.
- Thật sao? Thật là tốt quá!
Cơ Như Nguyệt vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hưng phấn đến nói không biết phải nói gì.
Tần Lập đưa tay đặt lên sau lưng Tây Qua, Cơ Như Nguyệt đứng hộ pháp ngoài cửa. Tần Lập tâm thần hợp nhất, không ngừng đưa Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình chuyển vào trong thân thể Tây Qua, trực tiếp phong ấn mấy kinh mạch ẩn nấp nguy cơ.
Tục ngữ nói lấp không bằng đào, hiển nhiên loại biện pháp này của Tần Lập chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc. Mấy kinh mạch của Tây Qua, sớm muộn gì cũng có lúc bùng nổ, nhưng ít ra trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.
Biện pháp chân chính của Tần Lập, là cho Tây Qua trọng tố kinh mạch.
Đây là do Tần Lập ở trên bản đan phương Thái Cổ, tìm được một loại đan dược. Mà loại đan dược này, tên gọi Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan, tên của nó gần giống Càn Khôn Đan mà Thi Vũ đã từng dùng trước kia, nhưng công hiệu thần kỳ hơn không biết bao nhiêu lần.
Càn Khôn Đan dưới tình huống bình thường, người có Tiên Thiên Linh Thể dùng, còn phải ba mươi năm mới có thể đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không. Mà Thi Vũ chỉ dùng thời gian khoảng ba năm, đó là bởi Thi Vũ còn có các thiên tài địa bảo phụ trợ.
Mà Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan này, mới có thể được xưng là Thần Đan chân chính.
Rất nhiều lúc Tần Lập suy nghĩ một vấn đề, đó là bản đan phương Thái Cổ này rốt cuộc là ai viết ra? Rất nhiều loại đan dược bên trong, nhìn như bình thường, nhưng lại có được hiệu quả kỳ diệu. Còn có rất nhiều loại đan dược, tài liệu luyện chế ra căn bản là chưa từng nghe tới.
Cũng may bên trên đan phương kia còn có nội dung liệt kê chi tiết hình dạng tài liệu luyện đan, bằng không chỉ dựa vào một cái tên, sợ rằng tìm khắp Thiên Nguyên đại lục cũng không tìm ra được loại tài liệu này.
Trên đầu Tây Qua dần dần xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, thần sắc rất bình tĩnh, nhưng từ thân thể hắn run nhè nhẹ, có thể thấy được hiện giờ hắn đang chịu đựng một ít đau khổ.
Chuyện trực tiếp phong ấn kinh mạch trong cơ thể người khác giống như Tần Lập, cho dù là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, cũng sẽ không dám dễ dàng thử nghiệm.
Bởi vì một khi có chút sai lầm, sẽ trực tiếp phế bỏ người.
Có thể nói, người dám thí thuật cùng người dám bị thí thuật...đều là hạng to gan lớn mật.
Trải qua khoảng nửa canh giờ, Tần Lập mở mắt ra, chậm rãi thu hồi bàn tay, nhìn qua bộ dáng có chút mệt mỏi, loại chuyện này Tần Lập cũng mới làm lần đầu.
Tây Qua cũng đồng thời mở mắt ra, nhìn thần tình thân thiết của Cơ Như Nguyệt. Tây Qua đứng lên, lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:
- Công tử, ngài lại cứu ta một lần nữa...
Tần Lập khoát khoát tay:
- Năm đó nếu không phải ta cầm bản chiến kỹ kia tới, ngươi cũng không có khả năng rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay...
- Công tử, không thể nói như vậy, chuyện này hoàn toàn không trách công tử. Không có công tử, sẽ không có Tây Qua ta ngày hôm nay, cũng không gặp được Như Nguyệt...
Tây Qua cười hắc hắc, bước lên nắm tay Cơ Như Nguyệt, sau đó quay đầu lại nói với Tần Lập:
- Công tử, chúng ta đi tìm sư phụ thăm dò tin tức trước, ngài cứ ở lại đây. Lúc tối ta sẽ trở về nấu nướng cho công tử, để công tử nếm một ít món ăn nơi băng tuyết này.
Tần Lập gật đầu cười, để cho bọn họ rời đi, còn mình khoanh chân luyện công điều tức.
Phía dưới khe sâu sông băng, có hai nhóm người đang trong giằng co.
Tổng cộng sáu người, mỗi bên ba người, từ mặt đất hỗn độn cũng những hố sâu khe nứt, có thể thấy hai nhóm người đã giao thủ, hơn nữa còn rất kịch liệt.
- Khúc Trực, các ngươi không để ý tới lời tổ tiên tiên đoán, truy sát Tần Lập hay sao?
Mặc Ly, lão tổ tử đồng đế vương Lãnh Thu Cung, vẻ mặt lạnh băng nhìn phía đối diện.
- Tổ tiên tiên đoán? Ha ha, nếu các tổ tiên có năng lực như vậy, đã sớm diệt sạch võ giả Thiên Nguyên đại lục rồi, làm sao bộ tộc tử đồng lại lưu lạc đến nông nỗi hôm nay? Cho nên, chúng ta căn bản không tin cái gì tổ tiên tiên đoán cả. Mặc Ly, đối nghịch với chúng ta, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng. Một tên võ giả bản thổ Thiên Nguyên đại lục, là cái rắm cũng không phải, nếu ngươi làm như vậy, có đáng hay không?
Khúc Trực cũng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Mặc Ly.
- Khúc Trực, ngươi đừng nghĩ không ai dám đối nghịch với các ngươi, là các ngươi cứ luôn đối nghịch với chúng ta mới đúng. Tần Lập kia có thể ngồi trên vương tọa, hắn chính là vương giả bộ tộc tử đồng. Năm đó các ngươi có người nào chưa thử qua? Lại có người nào có thể ngồi trên đó?
Mặc Ly lạnh lùng nói.