Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này vốn Tào Hồng đang cười hì hì. nghe thấy bốn chữ này. liền biến sắc mặt, kinh hô:

- Cái gì? Thiên Mộng sơn trang? Công tử hỏi cái này làm gi?

Nói xong, không đợi Tần Lập nói chuyện Tào Hồng liền nói:

- "Thiên Mộng Như Huyễn Kiếm Khí Như Hồng", đây là hai câu khắc trên cửa chính của Thiên Mộng sơn trang. Hai câu này phân biệt đại biểu cho hai môn công phu sờ trường của Thiên Mộng sơn trang: một môn là ảo trận, bọn họ được xưng là môn phái tinh thông ảo trận nhất ở địa phương cực Tây này, một môn công phu khác, chính là kiếm kỳ của Thiên Mộng sơn trang, cũng là độc nhất vô nhị. Đây là một môn phái gần như không xuất thế. không phải là người ở địa phương cực Tây, bình thường đều không biết bọn họ.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tần Lập khẽ cười nói:

- Hôm nay đám người trẻ tuổi không thức thời kia. chính là từ Thiên Mộng sơn trang tới.

- Cái gì? Vậy thì hỏng rồi! Thiên Mộng sơn trang xưa nay luôn được xưng là bao che khuyết điểm. bọn họ rất ít có đệ tử đi ra giang hồ. nhưng một khi có đệ tử bị thiệt thời, toàn bộ sư môn sẽ đốc hết lực lượng vì đệ tử kia tim lại mất mát. Đây cũng là trường hợp duy nhất trong tất cả đại gia tộc đại môn phái ở địa phương cực Tây, bởi vì bất cứ một thế lực nào đều không có khả năng tùy tiện làm ra loại hành động này. Giống như là Hải gia cho dù thống hận công tử như thế nhưng cũng không có dốc toàn bộ lực lượng đôi phó công tử. Nếu thật sự xây ra như vậy. công tử thật đúng là chưa chắc có thể chống cự lại được Hải gia.

- Cái gì? Dụng chạm tới một tên đệ tử bọn họ. bọn họ liền đốc toàn bộ lực lượng? Điên rồi sao?

Bạch Trang Tuyết có chút khó tin nói.

Xà Xà cũng là vẻ mặt hết biết:

- Chẳng lẽ bọn họ không sợ khi họ xuất quân hết, địa bàn sẽ bị người ta công chiếm hay sao?

Tào Hồng cười khổ nói:

- Là một thế lực sở trường nhất là ảo trận, địa bàn của bọn họ cho đến nay cũng chưa có người nào biết vị trí cụ thể nơi nào. càng đừng nói tới tấn công vào. Cũng chính vì vậy. mới dẫn tới môn phái này có thể làm việc không kiêng nể gì. Bạch Trung Tuyết nói rất đúng, bọn họ chính là một đám điên khùng, nêu không biết mà chọc phải môn phái này. thì thực đúng là xui xẻo!

- Hừ! Có cái gì ghê gớm chứ!

Lão vượn Bạch Trung Sơn híp mắt cười lạnh nói:

- Gặp phải chúng ta, xui xẻo chính là bọn chúng!

Tào Hồng cười khổ nói:

- Ngươi đúng là có điều không biết! Hai mươi mấy năm trước một tên đệ tỏ của Thiên Mộng sơn trang, trên đường đi lịch lãm giang hồ bị người đả thương, người đả thương đệ tử Thiên Mộng sơn trang, cũng là đệ tử một đại môn phái ở địa phương cực Tây. Đại môn phái đó ít nhất có năm sáu người là võ già cảnh giới Lôi Kiếp, vào thời điểm đó, cũng là một môn phái tương đối lớn ở địa phương cực Tây. Thế mà Thiên Mộng sơn trang lập tức phái ra chừng hơn trăm người, tiến đến môn phái kia đời người, đối phương đương nhiên sẽ không đáp ứng, một khi giao ra đệ tử của mình, vậy thì sau này còn như thế nào sống yên ở địa phương cực Tây?

Bạch Trung Sơn cười lạnh nói:

- Đổi là ta, ta cũng không giao! Đả thương thì sao chứ? Đao kiếm không có mắt. đi lại trên giang hồ thì phải biết: hôm nay giết người thì có lúc phải bị người giết!

Tào Hồng gật gật đầu:

- Theo Lý tuy như thè nhưng kết quả ngươi nghĩ thế nào? Hom một trăm người Thiên Mộng son trang xông thẳng vào trong môn phái kia. gặp người giết người gặp chó giết chó. Cuối cùng chọc ra lão tổ tông Lôi Kiếp của môn phái kia. sau một trận chiến đấu ác liệt. Thiên Mộng sơn trang bên này bị chết ba mươi mấy người, nhưng còn đại môn phái đối phương thì sao? Tính cả năm sáu lão tố Lôi Kiếp ở trong đó. han một ngàn ba trăm người toàn bộ bị giết!

- Trời ạ!

Đám người Cơ Ngữ Yên cùng Thượng Quan Thi Vũ đều không kim nổi hít một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tào Hổng, vẻ mặt không dám tin.

Xà Xà nghẹn họng nhìn trân trối nói:

- Như thế nào có thê? Chỉ vì một tên đệ tử bị đả thương, thà rằng chính mình chết hơn ba chục người, cũng muốn tiêu diệt cả một môn phái người ta? Cái này...này quả thực rất bá đạo. đều là kẻ điên rồi!

- Đúng vậy. bọn họ chính là kẻ điên!

Tào Hồng cười khổ nói:

- Nếu không phải sự kiện lúc ấy tạo thành chấn động thật lớn. vô số người có thể chứng thật, ta cũng căn bản là không tin. Hơn nữa, loại chuyện này. Thiên Mộng sơn trang đã làm không chỉ một lân! Bởi vậy, địa phương cực Tây bên này có câu:

- Thà chọc ba thế lực lớn. không chọc tới Thiên Mộng sơn trang!

- Một cái tên tràn ngập ý thơ như vậy. vốn còn tướng rằng bọn họ là một môn phái không tệ. không nghĩ tới...lại như vậy. thật điên cuồng!

Thượng Quan Thi Vũ lẩm bẩm nói.

Lão vượn Bạch Trung Sơn cũng có chút há hốc mồm. nhưng không phải là sợ quá mức, mà là hắn thuộc loại phân tử hiếu chiến nhưng cũng khó có thể tướng tượng. Thiên Mộng sơn trang này bao che khuyết điểm tới trình độ nào. mới có thể đạt tới loại cảnh giới này!

Kim Điêu sắc mặt có chút khó coi, ráng kiềm chế nói với Tần Lập:

- Công tử! Đều là ta không tốt, chuyện này. Kim Điêu nguyện một mình gánh vác!

- Thúi lắm!

Bạch Trung Sơn cùng Xà Xà đồng thanh nói. sau đó hai người nhìn lẫn nhau, đồng thời cùng hừ một tiếng.

Bạch Trung Sơn nói:

- Năm đó chúng ta được Hô Diên Bác đại nhân điểm hóa. bái làm môn hạ của Hồ Diên Bác. tu luyện hơn vạn năm trên Huyền Vũ phong. Sau lại theo công tử mới có thành tựu hôm nay. Tuy rằng thường ngày mọi người gần như không lui tới. nhưng trên thực tế. chúng ta chân chính là sư huynh đệ tỷ muội, ngươi có việc, lão vượn ta đây có thể trơ mắt nhìn sao? Hơn nữa. ngươi hỏi công tử thử coi. công tử đáp ứng hay không?

Xà Xà cũng nói:

- Kim Điêu! Ngươi nói vậy là không đúng rồi cái gì là chuyện của ngươi, có chuyện. mọi người cùng nhau gánh vác mới đúng!

Ngay cả người hiền lành trung thực Bạch Trung Hỏa đều tỏ thái độ, nói:

- Đúng vậy! Chúng ta là một cái chỉnh thể. không phải công tử nói là chúng ta tới đây để gây sự sao? Địa phương cực Tây thì sao chứ?

Bạch Trung Tuyết lại càng không sợ sự tình rối ren, cười hì hì nói:

- Kim Điêu đại ca! Nếu huynh, muốn biểu hiện chính mình, cũng không cần dùng loại phương pháp này nha! Làm như chúng ta đều nhất gan sợ phiền phúc không bằng.

Lúc này Kim Điêu chỉ còn có cách cười khổ.

Lúc này Tần Lập mới thản nhiên nói:

- Cứ để bọn họ đến là được!

Tào Hồng biết mình không khuyên được nhóm người này. cũng chỉ có thể cười khổ câm miệng.

Lúc này. bên ngoài lại có người đến. là người của phủ thành chủ thành Thông Thiên, đưa tới bái thiếp của Lý Long Xuyên, nói là Lý Long Xuyên ngày mai sẽ đến bái phòng Tần Lập.

Tần Lập cũng không gặp Lý Long Xuyên lâu rồi. theo mấy năm trước lần đó Lý Long Xuyên tỏ thái độ, liền đó có thể thấy được: vị Chưởng môn nhân của một trong ba thế lực lớn địa phương cực Tây này hãn là có chút hảo cảm với mình, nếu muốn kết giao. Tần Lập đương nhiên không từ chối.

Cách thành Thông Thiên hơn bảy ngàn dặm trên một thảo nguyên rộng lớn. tọa lạc một kiến trúc đồ sộ cỗ kính. Trên đại thảo nguyên này có một dòng sông lớn cuồn cuộn chảy qua, mặt sau dựa vào đày núi hùng vĩ.

Khu kiến trúc này chính là Thiên Mộng sơn trang!

Nếu có người đi trên đại thảo nguyên. tuyệt đối sẽ không nhìn thấy khu kiến trác trên thảo nguyên đó. bất kể là trên bầu trời hay dưới lòng đất. đều chỉ có thể nhìn thấy vô tận cây cò xanh biếc.

Cả tòa Thiên Mộng sơn trang, bị bao phủ trong một ào trận thật lớn.

Lúc này. trên truyền tống trận tại Thiên Mộng sơn trang bỗng nhiên lóe ra một trận hào quang, rồi xuất hiện hơn mười mấy người. Nhóm người này một đám đều sắc mặt xanh mét. trong đó hai nữ tử ôm một thiếu nữ cao gầy đang hôn mê bất tỉnh.

Nhóm người này vừa xuất hiện, lập tức tạo thành một cảnh hỗn loạn trong sơn trang. Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, không ngờ còn có kẻ dám đánh người của Thiên Mộng sơn trang!

Nửa canh giờ sau, trong đại sảnh nghị sự của Thiên Mộng sơn trang đã tập trung đầy người, chừng hơn một trăm người, sắc mặt những người này đều thực khó coi. nhất là một người trung niên nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi càng có vẻ dữ tợn. trên trán nổi vồng gân xanh, mắt lộ hung quang.

Tất cả mọi người đều sôi nổi bàn tán. loại chuyện này đã có hai mươi năm nay không có phát sinh. Từ hai mươi năm trước Thiên Mộng sơn trang dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, tiêu diệt cái môn phái đám cả gan đả thương đệ tử của Thiên Mộng sơn trang, thì đã không còn có người đám dụng tới đệ tử của Thiên Mộng sơn trang.

Không nghĩ tới hôm nay con gái của tứ trưởng lão Thiên Mộng sơn trang lại bị người đánh thành trọng thương, gần như thiếu chút nữa bị hủy cả dung mạo!

Cục tức này, bất kể như thế nào cũng không thể nuốt trôi được.

Lúc này, một lão già nét mặt trang nghiêm đi rạ tất cả tiếng ồn ào xôn xao đều ngưng bặt. phòng nghị sự thật lớn yên tĩnh lại.

Lão già này ngồi trên chủ vị, đảo hai mắt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, khi nhìn tới bộ mặt dữ tợn của người trung niên kia hơi đừng lại một chút, khẽ gật đầu. sau đó nói:

- Nói vậy mọi người đều biết chuyện đã xảy ra Hôm nay. đệ tử Thiên Mộng sơn trang chúng ta bị người đánh thành trọng thương! Những người đó. hiện đang ngụ ở trong thành Thông Thiên là một đám người từ bên ngoài tới. Hiện tại. ta muốn hỏi một chút, các ngươi ai muốn đi đánh giết bọn chúng?

- Ta đi!

Người trung niên có bộ mặt dữ tợn là người thứ nhất đứng lên nói lớn:

- Nữ nhi của ta chỉ là nghịch ngợm một chút, buông thả một chút, thế mà thật đáng giận đám chết tiệt đó. dám đánh nữ nhi của ta thành bộ dạng như thế. Mạnh Thân Thông ta muốn tự tay giết tên khốn đám cả gan đả thương nữ nhi của ta!

- Còn có ta!

- Ta cũng đi!

- Tính ta một người!

- Rất nhiều năm ta không có động tay động chân với người ta, cũng nên hoạt động cho giãn gân cốt. Dám khi dễ người của Thiên Mộng sơn trang, ha ha! Thật đúng là chán sống!

Lão già nét mặt trang nghiêm trầm giọng nói:

- Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Tiêu Tĩnh bọn chúng lần này đi ra ngoài, vốn là muốn tới thành Thông Thiên mua sắm một ít tài liệu chúng ta cần không nghĩ tới lại xảy ra chuyện thế này. ta ngược lại cũng muốn hỏi tên thất phu Lý Long Xuyên kia thử xem. là làm thành chủ cái quái gì vậy!

- Trang chủ...không phải là ngài cũng muốn đi chứ?

Người trung niên kia lúc này có phân bình tĩnh trở lại, hơi kinh ngạc nhìn lão già khuôn mặt trang nghiêm hỏi. Phải biết rằng. trang chủ đã có hơn trăm năm nay không có đi ra ngoài, ngay cả sự kiện hai mươi mấy năm trước chấn động toàn bộ địa phương cực Tây. lần đó. trang chủ cũng không có tham gia.

- Hừ! Lão phu đã lâu rồi không xuất thế. chỉ sợ một số lão già khốn đó đều nghĩ là ta đã chết rồi. còn có một số bọn đạo chích thật sự nghĩ rằng Thiên Mộng sơn trang dễ bắt nạt đấy! Lần này ta phải đi gặp Lý Long Xuyên, hỏi hắn thử xem. thành Thông Thiên này hắn quản lý như thế nào?

Lão già cười lạnh nói.

Người trung niên khẽ cau mày, sau đó nói:

- Như vậy cũng tốt! Có trang chủ cùng đi, tin rằng lần này tiêu diệt những người đó càng dễ dàng hơn!

Lúc này. từ bên ngoài bỗng nhiên đi vào hai người, một nam một nữ. nam tướng mạo mập mạp. biểu tình trên mặt kia thoạt nhìn mang theo vài phần đáng khinh, trong tay còn kéo theo một người tuổi còn trẻ. chính là người trẻ tuổi được cả đám vây quanh xuất hiện tại chỗ Tần Lập nơi đó.

Gã mập mạp này tùy tiện ung dung tiến vào. hướng về phía kia lão già lên tiếng:

- Sư phụ! Đệ tử không đông ý chuyện lần này!

Nói xong, ném người tuổi trẻ đó trên mặt đất. mắng:

- Tự ngươi nói với sư phụ đi! Chuyện lần này ai đúng ai sai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK