Tuy nhiên đám người Cực Nhạc Thần Cung cũng đích xác là phi thường hung hãn, gần như không ai sợ chết, toàn bộ đều điên cuồng xông về Tần Lập, thậm chí có mấy tên ý đồ dùng cách tự bạo đan nguyên để cùng chết với Tần Lập.
Đến cuối cùng, nghe thấy một tên chắc là trưởng lão Cực Nhạc Thần Cung kêu lên, Tần Lập mới hiểu được vì sao những người này lại biểu hiện hung hãn như vậy, không chút sợ chết.
Nguyên lai, trong cơ thể bọn họ không ngờ bị cung chủ hạ một loại độc, giải dược duy nhất nằm trong tay cung chủ. Hiện giờ cung chủ bị Tần Lập đánh chết, tất cả bọn họ nhất định đều phải chết.
Bởi vì loại giải dược này ở Cực Nhạc Thần Cung cũng chỉ có vào ngày đảm nhiệm cung chủ mới được truyền thụ, cho nên ngay cả con trai cung chủ, người trẻ tuổi duy nhất kế thừa Cực Nhạc Thần Cung vào thời điểm này cũng không biết.
Một khi đã vậy, đằng nào cũng là chết còn không bằng sảng khoái một chút. Ít nhất, trong mắt bọn họ, đây là biểu hiện bọn họ dũng cảm, không sợ chết.
Trước sau đã có vài trăm tên võ giả Cực Nhạc Thần Cung không muốn sống, người trước ngã xuống người sau liền xông lên, bị Tần Lập giết chết. Đương nhiên, trong này cũng có một bộ phận sợ chết, không dám xông lên.
Tuy nhiên cũng không quan hệ, hỗn loạn nơi Cực Nhạc Thần Cung này nhanh chóng truyền ra, đã có rất nhiều đỉnh lô thực lực không tồi chịu nhục rất nhiều năm bắt đầu vùng dậy phản kháng.
Những đám sợ hãi không dám xông lên hơn phân nửa đều là thực lực không mạnh bao nhiêu, cho nên một trận chiến đấu đẫm máu thuộc về một bên sát hại mở ra trong Cực Nhạc Thần Cung.
Đến cuối cùng, bên cạnh Tần Lập đã sớm không còn ai. Tần Lập lại dùng thần thức đảo một vòng tìm kiếm, lại tìm ra mấy trưởng lão che dấu thật sâu, thực lực rất mạnh, đồng loạt chém chết không chút do dự.
Lấy hung bạo trị hung bạo, tuy rằng không phải cách giải quyết vấn đề tốt nhất, nhưng cũng là cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Tần Lập không có thời gian để mất công với bọn họ, càng không có thời gian để phân biệt giữa bọn họ ai tốt ai xấu.
Cho dù là người tốt, vào trong Cực Nhạc Thần Cung này, tu luyện công pháp tà ác cũng nhất định đi lên con đường hại người. Cho nên, một đường giết qua, không có sai lầm.
Hết thảy, chỉ dùng thời gian một nén nhang.
Một đại môn phái tai họa thế gian mấy ngàn, hơn vạn năm đã bị Tần Lập huyết tẩy không còn gì. Toàn bộ Cực Nhạc Thần Cung không còn có một võ giả có thể triển khai phản kích.
Đương nhiên, còn sót mấy con cá nhỏ, chính là Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung cùng một đám tay sai của hắn. Đó cũng là một tên súc sinh, Tần Lập tuyệt không bỏ qua cho hắn.
Cho nên, đợi cho đám nam nữ đỉnh lô trong Cực Nhạc Thần Cung tỉnh ngộ lại. muốn đi tìm ân nhân thần bí kia thì bóng dáng Tần Lập sớm biết mất.
Ở bên bờ Thiên Trì, năm sáu nữ tử vặn vẹo trên mặt đất, quần áo trên người vẫn còn nguyên giống như đang ngủ vậy.
Đỉnh núi này cao hơn vạn thước, khí hậu cực kỳ rét lạnh, cũng may đám nữ tử này thực lực cũng không tầm thường bằng không nằm ngủ ở đây không bị chết cóng thì cũng không kém mấy.
Thiếu chủ tiểu Ba mặc áo trắng, nhìn qua phong lưu phóng khoáng, xòe chiết phiến vẽ bức tranh dâm đồ trong tay, ở nơi giá rét đông lạnh này tự nhiên tiêu sái phe phẩy chiết phiến khóe miệng còn mang một tia ý cười thản nhiên.
Vừa rồi thực thuận lợi, Dục Vọng hoa không hổ là chí bảo Cực Nhạc Thần Cung, quả nhiên là lợi hại. Mấy nữ tử này vừa ngửi qua mùi Dục Vọng hoa đều ngất đi.
Nếu không cho bọn họ thuốc giải, qua thời gian một nén nhang nữa, độc tính chân chính lợi hại của Dục Vọng hoa sẽ bắt đầu phát tác. Thứ này được xưng là một trong những loại dâm dược lợi hại nhất, hiệu quả có thể tưởng tượng.
Điều khiến cho Thiếu chủ tiểu Ba của Cực Nhạc Thần Cung ít nhiều có chút khó chịu chính là nữ tử áo trắng kia không ngờ lại không có trên bờ. Xem ra, nàng ta xuống nước muốn bắt cái gì, hắn còn phải ở nơi này chờ, nhất định phải bắt đủ đám thiếu nữ này mang về. Đến lúc đó, một rồng mười phượng, so với phụ thân còn uy phong hơn.
Tiểu Ba nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ cười đắc ý. Theo hắn, những nữ tử này quả thực rất dễ dàng chiếm được. nếu không phải phụ thân giữ Dục Vong hoa quá kỹ, hắn đã sớm chiếm vào tay.
Lúc này, mặt hồ cách đó không xa đột nhiên bắn ra một cột nước. Ngay sau đó, một con sóng khổng lồ dâng lên ở mặt nước Thiên Trì. Chỉ thấy nữ tử áo trắng kia, phía sau là bốn nữ tử khác đang từ mặt nước bay ra như tia chớp.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong không khí truyền đến một tiếng rít gào như sấm dậy, chính là con quái vật khổng lồ đuổi theo sau bọn họ.
Chỉ riêng cái cổ lộ ra khỏi mặt nước đã dài hơn trăm thước.
Cột nước vừa rồi chính là do nó bắn ra, sóng lớn ngập trời cũng là do nó làm ra, ý đồ cắn nuốt sạch mấy nhân loại đáng chết này.
- Grào!
Lại một tiếng gầm giận dữ, con quái vật lớn này rít gào, cái cổ giống như cổ rắn, cái đầu hình tam giác há ra một bồn máu thật to lộ ra răng nanh to lớn sắc bén bên trong. Nó dùng một tốc độ cực nhanh đớp tới đám nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng tay đánh ngược lại một chưởng. Một ngọn lửa sáng màu làm hung hăng đánh lên trên cái miệng quái vật làm nó phát ra một tiếng tru thảm thiết.
- Ào!
Cái cổ thật dài của nó đập vào mặt nước Thiên Trì, nước bắn ngập trời.
Lúc này nữ tử áo trắng liếc mắt được dị thường trên bờ, phát ra một tiếng quát khẽ đầy phẫn nộ. Trong tay hai thanh kiếm vừa nhỏ vừa mỏng chỉ vào Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung tiểu Ba, thân hình nhanh như tia chớp vọt tới.
Vẻ tươi cười trên mặt tiểu Ba không đổi, chiết phiến trong tay "bốp" một cái thu lại, sau đó tay chỉ vào một cô gái trên mặt đất...
Đoản kiếm của nữ tử áo trắng dừng trước mặt tiểu Ba, hai mắt như phun ra hai ngọn lửa, phẫn nộ quát:
- Tên súc sinh! Ngươi đã làm gì với các nàng thế?
- He he! Tỷ tỷ kích động làm gì. Tiểu đệ thấy bọn họ quá mệt mỏi, để bọn họ nghỉ ngơi một hồi mà thôi.
Chân mày tiểu Ba khẽ nhíu, sau đó thản nhiên nói:
- Tiểu Ba một lòng say mê tỷ tỷ, trời cao chứng giám. Chỉ cần tỷ tỷ đồng ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ cứu tỉnh những vị tỷ tỷ này.
- Nếu...ta không đáp ứng thì sao?
Trong đôi mắt quyến rũ của nữ tử áo trắng lúc này tràn ngập sát khí.
- Ngươi sẽ đáp ứng.
Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung khẽ cười:
- Dục vọng hoa, ngươi đã nghe nói qua chưa? Chắc là những người cao cao tại thượng đến từ đại môn phái nơi cực Tây các ngươi nhất định là chưa từng nghe qua. Ta đây sẽ giảng giải tri thức cho ngươi.
Nói xong, hắn vuốt vuốt áo, thản nhiên nói:
- Dục Vọng hoa, tục truyền là một loại thực vật thúc đẩy dục vọng mãnh liệt nhất. Chỉ cần trúng độc, chẳng sợ ngươi là nữ tử trung trinh, sau khi hôn mê một thời gian nhất định cũng sẽ biến thành...Hắc hắc! Biến thành một nữ nhân...dâm đãng. Nếu không thể dùng thuốc giải đúng lúc, không thể giải phóng lửa dục ra ngoài. Kết quả duy nhất, chính là chết! Ha ha!
- Đê tiện!
- Vô sỉ!
- Hạ lưu!
- Không biết xẩu hổ!
Đám người nữ tử áo trắng tức giận không kìm nổi đều run rẩy thân hình, mắng to.
- Ha ha! Tùy tiện các ngươi nói. Đợi sau khi các ngươi trở thành nữ nhân của ta, các ngươi sẽ biết. Nguyên lai, thế gian này không ngờ còn có chuyện tuyệt vời như thế!
- Ngươi đừng mơ!
Đoản kiếm trong tay nữ tử áo trắng chỉ vào tiểu Ba, lạnh lùng quát:
- Cho dù là chết, ta cũng sẽ không theo tên súc sinh ngươi!
- Ha ha! Muộn rồi!
Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung cười ha ha, nói:
- Nếu vừa rồi ngươi trực tiếp xông lên chiến đấu với ta, vậy ít nhất cũng thật có chút phiền phức. Bởi vì thực lực ngươi rất mạnh, không biết ta có thể kiến trì đến lúc dược hiệu sinh ra tác dụng hay không. Tuy nhiên hiện tại, ha ha ha. Ngươi cho là mấy người bọn họ lúc trước bị hôn mê, là bị làm sao? Ngươi cho là trừ đám người từ nơi cực Tây các ngươi, những người khác đều là ngu ngốc? Tiểu cô nương, hộ thể cương khí ngươi rất tự tin căn bản không thể ngăn cản được Dục Vọng hoa ăn mòn. Ngã xuống đi!
Theo một tràng tiếng cười to càn rỡ của tiểu Ba, nữ tử áo trắng đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, trong nháy mắt nghĩ rằng mình trúng kế. Đoản kiếm trong tay chỉ vào yết hầu, muốn tự sát.
Thà chết, nàng cũng muốn giữ vững danh tiết của mình.
Nhưng nhìn vẻ tươi cười tràn ngập đắc ý cùng châm chọc của đối phương, nữ tử áo trắng đột nhiên cảm giác được cả người không có sức lực. Gió lạnh đỉnh núi thổi lên quần áo lụa mỏng của nàng đột nhiên khiến nàng thấy lạnh cả người. Lỗ tai nàng trong nháy mắt không nghe được thanh âm gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch" của chính mình.
Dường như thế giới này trong nháy mắt rời nàng càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ.
Trong khi hoảng hốt, nữ tử mặc lụa mỏng thấy một bóng người từ xa xa xông về đây cực nhanh. Trong tai nghe thấy tên Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung đáng giận kia hét lên một tiếng kinh hãi.
- Là thật sao?
thần trí nữ tử mặc lụa trắng đã mơ hồ, thân thể mềm nhũn rốt cuộc hôn mê ngã xuống đất.
Tuy nhiên vị Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung giờ phút này cảm giác hưng phấn còn lại không được một nửa. Nguyên nhân rất đơn giản, cái người mà hắn cho rằng rất thức thời kia không ngờ lại thật quỷ dị xuất hiện nơi này. Hơn nữa, từ sát khí trên thân người này tản ra khiến người ta sợ hãi thì thấy, hắn đến không có thiện ý.
- Ta nói, ngươi như thế nào lại tới nơi này?
Tiểu Ba nhíu mày, trên mặt anh tuấn tràn ngập khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tần Lập hỏi.
Mà mấy tùy tùng phía sau lưng hắn đều từ sát khí trên người Tần Lập phát ra cảm giác được có chút không tốt vì thế vây tròn Thiếu chủ vào trong, vẻ mặt hung dữ nhìn Tần Lập.
Tần Lập cũng không nói lời thừa, nói thẳng:
- Đưa thuốc giải, cho ngươi được toàn thây!
Tám chữ này nói ra bá đạo vô cùng, làm cho Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung cùng mấy tùy tùng của hắn đều trợn mắt há hốc mồm đứng sững tại chỗ sau một lúc lâu không phục hồi lại được.
Tiểu Ba hồi lâu mới phản ứng lại, khó tin nhìn Tần Lập, khóe miệng co giật hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi không có não à? Ta nói ngươi giao thuốc giải, sau đó ta cho ngươi chết toàn thây!
Vẻ mặt Tần Lập bình tĩnh nhìn vị Thiếu chủ Cực Nhạc Thần cung anh tuấn tiêu sái này.