Mà bên phía Tần Lập cũng ra tay không chút lưu tình, phàm là kẻ làm nhục Tần gia trước đó, khi dễ tộc nhân gia tộc và Lãnh Dao thì một tên cũng không tha.
Gia tộc đó, không có Chí Tôn!
Vốn họ cũng nghĩ, Tần Lập chỉ là một võ giả cảnh giới Hợp Thiên, dù đã từng giết Chí Tôn Thôi Lãnh cũng chỉ là xảo hợp mà thôi, chỉ cần vây công hắn lâu một chút thì nhất định có thể giết hắn!
Lại không nghĩ rằng, ngay trong đại sảnh yến hội, biểu hiện của Tần Lập còn điên cuồng hơn những lão bất tử cảnh giới Phá Toái Hư Không kia vô số lần!
Vì những võ giả đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không khi quyết đấu sinh tử mà muốn đánh nhanh thắng nhanh cũng không dễ dàng, hơn nữa tuy rằng đại sảnh yến hội này rộng lớn, nhưng cũng không phải là nơi chiến đấu tốt.
Cho nên, ngay từ đầu trận chiến, những người này không hẹn mà cùng phá vỡ trần nhà bay lên trên không trung triển khai chiến đấu! Mà chiến đấu của Tần Lập so với họ thì đơn giản mà hữu hiệu hơn nhiều! Một thanh Ẩm Huyết kiếm trong tay, gần như không người nào địch nổi! Cái gì gọi là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn? Cái gì mới được gọi là chiến kỹ Thần cấp?
Dù là kỹ xảo hay lực lượng, dù là kiếm ý, dù là tinh lực, dù là cường độ thân thể Tần Lập đều là người mạnh nhất trong các võ giả đồng cấp!
Không một ai bằng!
Tần Lập đã đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, hắn thậm chí còn không biết hiện giờ thực lực của mình là Nhân Tôn hay Địa Tôn!
Như vậy, lấy thực lực hiện tại của hắn, giết các võ giả dưới Chí Tôn của các gia tộc môn phái kia quả thực chính là khi dễ người!
- Tần Lập, ngươi là đồ ác ma! Lão tử thành quỷ cũng không buông tha ngươi!
- Tần Lập, ngươi là đồ súc sinh, nhất định sẽ gặp báo ứng!
- Tần Lập, ngươi buông tha ta đi, ta sẽ quỳ xuống, ta sẽ...
Nhóm người bị Tần Lập đồ sát kêu gào như người bị tâm thần, ngông cuồng trong lòng họ không còn một chút, chỉ còn là sợ hãi và hối hận.
Tuy nhiên không có tác dụng.
Gương mặt lạnh lẽo của Tần Lập căn bản là không chút biểu tình mềm lòng!
Những kẻ này đều là lũ súc sinh bỏ đá xuống giếng! Lưu lại mạng sống của chúng làm gì? Tần Lập không giết người vì vui, nhưng một khi giết người, tuyệt không nương tay! Đời trước chưa từng nương tay, đời này lại càng không! Hắn hôm nay ở đây liền muốn giết sạch những tinh nhuệ của Thôi gia này! Cái gì Cực Tây, cái gì con ngươi màu tím? Đều quá xa xôi! Ai đối phó với ta, vậy phải chịu đựng sự trả thù của ta!
Nếu hôm nay ta không có thực lực này thì kẻ ngã xuống nhất định là ta! Bằng hữu của ta, thân nhân của ta...tất cả những người có quan hệ với ta, đều sẽ gặp cùng cảnh ngộ! Cho nên, ta giết các ngươi tuyệt không nương tay!
Người bên Thôi gia tràn ngập vẻ kinh hãi. Các võ giả cảnh giới Chí Tôn bên Thôi gia lúc này cũng đã hoàn toàn vứt hết thể diện, tự mình tìm đối thủ, dần dần thối lui ra ngoài rìa trận chiến.
Nói thật, Thôi gia đúng là quả trứng xui xẻo, tuy nhiên, nếu họ không có dã tâm lớn như vậy, vậy sự tình chắc gì đã lâm vào cảnh không thể đảo ngược được thế này!
Có một số việc, hợp tác, thực tế hơn xa áp bức và giết chóc. Đáng tiếc là lại có nhiều người trong quá trình bành trướng dần dần bị lạc lối. Ánh mắt Lãnh Dao nhìn chằm chằm vào Thôi gia Thập Thất trưởng lão Thôi Bất Quần, mà Thôi Bất Quần cũng chú ý đến nàng.
Trong mắt Thôi Bất Quần, Lãnh Dao là nữ nhân của Tần Lập, mà chuyện ngày hôm nay có tám chín phần mười là có liên quan tới Tần Lập. Phải bắt được nữ nhân này, như vậy chẳng khác này đã chế trụ được Tần Lập!
Thôi Bất Quần rất tin tưởng vào thực lực của mình! Lấy cảnh giới Chí Tôn của lão, nếu ngay cả một nữ nhân có thực lực xa xa không bằng mình mà bắt không được, vậy thì lão thực đáng chết.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khóe miệng Thôi Bất Quần nhếch lên một nụ cười dữ tợn. Thực ra lão cũng không sợ tình hình hôm nay. Đúng vậy, nhìn qua thì dường như Thôi gia gặp phải hiểm cảnh toàn quân bị diệt, nhưng trên thực tế, nếu một lòng muốn chạy trốn thì có bao nhiêu người có thể ngăn cản? Dù ba tôn giả đã chết, nhưng trong Thôi gia không phải còn một sao? Chỉ cần tôn giả kia còn sống, truyền tin tức quay về sư môn, phái cường giả tới tiếp viện thì những gia tộc trên Huyền Đảo này có thể chống đỡ được sao? Thân ảnh Thôi Bất Quần nhoáng lên một cái, như một cái bóng mờ hướng về phía Lãnh Dao!
Cánh tay phải của lão thiếu chút nữa là bắt được vạt áo Lãnh Dao, trong lòng Thôi Bất Quần vô cùng hưng phấn, vì hắn phát hiện, nữ tử này thực sự có dung mạo rất xinh đẹp! Nữ tử như vậy bắt về Thôi gia, nếu có thể mây mưa cùng nàng một phen thì loại tư vị này nhất định rất tiêu hồn.
Trước mắt Thôi Bất Quần đột nhiên sáng lên một đạo hào quang chói mắt. Đồng tử lão chợt co rụt lại. Ngay sau đó, lão cảm giác được từ trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, không nhịn được liền kêu lên một tiếng thảm thiết!
- A a a! Cánh tay của ta!
Trong cảm giác đau đớn, lão thấy ngón tay của mình hoàn toàn không còn nghe lời nữa. Chỉ trong chớp mắt mà cánh tay phải của lão không ngờ đã bị chặt đứt!
- Ngu ngốc!
Người thanh niên đứng cạnh Lãnh Dao nhẹ nhàng mắng một câu lại khiến tất cả lòng tin của Thôi Bất Quần hoàn toàn vỡ tan.
- Ngươi cho ngươi là Chí Tôn thì rất giỏi sao? Ngươi còn không bằng Thôi Lãnh!
Tần Lập nói xong, ra tay như điện, một kiếm đâm vào đan điền của Thôi Bất Quần, một kiếm này phá tan nguyên lực đang bành trướng lên của hắn.
- Muốn chết? Cũng phải có cơ hội!
Ẩm Huyết Kiếm đâm vào miệng của Thôi Bất Quần, cổ tay nhẹ rung lên, răng trong miệng Thôi Bất Quần lập tức bị chặt sạch, muốn cắn lưỡi tự sát đối với Thôi Bất Quần cũng là một hi vọng xa vời!
- Lão...giao cho tỷ đó!
Tần Lập vỗ nhẹ bả vai Lãnh Dao, nhìn ra đại sảnh yến hội. Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên người nữ nhân mặc trang phục tân nương, khóe miệng không kìm được hơi giật giật.
Thì ra, nữ tử mặc trang phục tân nương giờ phút này đang múa thanh bảo kiếm trạm bảo thạch màu lam bay tán loạn, đang đánh khó phân thắng bại với một võ giả Thôi gia, mà tên Trầm Nhạc kia đang đứng một bên trợ uy:
- Nương tử, đâm mắt hắn! Nương tử, đâm đan điền hắn! Ai da, chỉ thiếu chút nữa, nương tử, đâm vào mông hắn!
Lãnh Phương Phỉ đang chiến đấu nghiêng đầu trừng mắt về phía Trầm Nhạc:
- Đâm cái rắm! Còn chưa lên hỗ trợ!
- Đang chờ nương tử đại nhân phân phó đây!
Trầm Nhạc rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, khí chất lập tức biến đổi, hướng về phía người của Thôi gia kia. Thật đúng là một kẻ dở hơi!
Tần Lập nghĩ, cảnh tượng ngày hôm nay ít nhiều có chút ngoài dự đoán. Tuy hắn nói cho Trầm Trọng về chuyện con ngươi màu tím, nhưng hắn cũng không thể khảng định là Trầm Trọng có chắc chắn giúp hắn hay không.
Hứa hẹn là một chuyện. Đầu năm nay người không coi trọng lời hứa có nhiều lắm, ngươi có thể làm gì nào?
Dù sao thì thời gian mà con ngươi màu tím hoành hành đã quá lâu rồi. Hơn nữa, ngàn vạn năm qua, mọi chuyện vẫn bình yên vô sự, cho nên Trầm Trọng có cự tuyệt Tần Lập thì Tần Lập cũng không có gì hay để nói, chỉ có tận lực mang theo người nhà né tránh truy sát của Thôi gia mà thôi. Cũng vì trước kia Tần Lập không ngờ lá gan của Thôi gia lại lớn tới mức này.
nhưng Tần Lập quả thực không nghĩ tới, những siêu cấp thế lực này không ngờ lại không hẹn mà gặp, cùng đối lập với Tiêu gia, hơn nữa còn đoàn kết một lòng. Thật là khiến người ta khó tin. Tuy nhiên, việc này đối với Tần Lập chính là việc tốt!
Tần Lập một hơi giết sạch đám người dám chửi bởi Tần gia và Lãnh Dao, lại chế trụ lão khốn kiếp Thôi gia Thập Thất trưởng lão Thôi Bất Quần, chuẩn bị để chuyện khác lại sau, vì hắn nhận thấy tình trạng của Lãnh Dao không ổn định, hắn phải đảm bảo Lãnh Dao vạn sự không có một, hoàn toàn không chút nguy hiểm gì mới được.
Mà lúc này, Xà nữ đột nhiên từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, đứng bên người Tần Lập, nhẹ giọng nói bên tai Tần Lập:
- Ta nói có cảm giác không đúng, thì ra hắn đã tới!
Thần sắc Xà nữ có chút cổ quái, nói không được là cao hứng hay mất mát, rất khác biệt.
- A? Ai tới?
Tần Lập cau mày nhìn Xà nữ.
Khóe miệng Xà nữ hơi động, sau đó khẽ thở dài một hơi:
- Nếu hắn muốn ngươi biết, tự nhiên sẽ đi gặp ngươi, hắn không gặp ngươi thì ta cũng không thể nói với ngươi. Tuy nhiên, ngươi có thể an tâm, toàn bộ Thôi gia này xong rồi!
Lãnh Dao híp mắt, nhìn Thôi Bất Quần té trên đất cặp mắt tràn ngập sợ hãi, cắn răng nói:
- Ngươi dám thừa nhận ngươi đã làm chuyện năm đó không?
Cả mặt Thôi Bất Quần đều là máu, vì răng đã bị Tần Lập đánh nát, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ ràng:
- Cái gì...ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta đã làm gì?
- Ngươi dẫn người trong một đêm giết chết mấy ngàn nhân khẩu của Lãnh gia, chỉ sợ cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ qua, sẽ có một con lá lọt lưới như ta chứ?
Đôi mắt Lãnh Dao đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp giờ đây tràn ngập hận ý đấy trời.
- Ha ha, ngươi đã biết thì còn hỏi ta làm gì? Không sai, là ta giết!
Thôi Bất Quần bộ dạng như một thần côn, sợ hãi trong mắt dần dần mờ đi.
- Lũ cầm thú các ngươi, các ngươi muốn đan phương Lãnh gia, muốn tài phú thì cứ lấy, vì cái gì còn giết hại nhiều người vô tội như vậy?
Nước mắt Lãnh Dao cuối cùng không kìm được nữa, nàng khó có thể quên, tâm tình thời điểm nhìn thấy cha mẹ bị sát hại, quả thực chính là thống khổ!
- Hắc, hắc, giết người, tất nhiên là để diệt khẩu. Ngươi hỏi Tần Lập kia xem, nếu lúc này Thôi gia có cơ hội bị các ngươi giết hại, các ngươi sẽ lưu cho Thôi gia một con đường sống sao?
Vẻ mặt Thôi Bất Quần khinh thường nhìn Lãnh Dao, miệng hộc ra một búng máu, sau đó nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đã thế có gì không được? Cho nên, muốn giết, muốn tra tấn gì thì tùy các ngươi!
Đúng lúc này, bên cạnh Tần Lập truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Trầm Long Hưng:
- Tần Lập hiền điệt, có thể giao súc sinh này cho ta xử trí không?
Trong nháy mắt Thôi Bất Quần nhìn thấy Trầm Long Hưng, ánh mắt cuối cùng đã lộ ra vẻ sợ hãi. Bởi vì lão biết, nếu nói trên đời này còn có ai hận lão đến khắc cốt ghi tâm, Trầm Long Hưng...tuyệt đối có thể đứng đầu!