- Không quan hệ. Nàng không nể mặt, cũng không sao cả.
Cơ Trường Canh than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm:
- Tính tình tiểu thư vẫn như năm xưa. Chỉ là ngươi rời đi nhiều năm như vậy, cái nhà này, từ trên xuống dưới đều sớm bị đặt lên dấu ấn của người khác".
Năm xưa nếu Cơ Ngữ Yên không lặng yên rời nhà, một đám người hầu Cơ gia như Cơ Trường Canh thậm chí vẫn đi theo bên cạnh nàng. Cho nên, về mặt cảm tình, cho dù Cơ Ngữ Yên đã rời nhà gần trăm năm, nhưng Cơ Trường Canh vẫn thiên về nàng.
Cơ Trường Canh mang theo Cơ Ngữ Yên cùng Tần Lập đi về một khu nhà có hoa hướng dương đón gió, trước nhà còn có một con sông.
Cơ Ngữ Yên có chút thương cảm nói với Tần Lập:
- Lúc nhỏ, ta thích nhất bắt cá ở trong sông này chơi đùa.
Tần Lập nhìn Thụ Liên san sát xung quanh, cao vài trăm thước chỉ có lá cây mà không có quả, trong lòng thở dài một tiếng. Cơ Ngữ Yên coi như là một siêu cấp thiên tài Cơ gia, không biết năm xưa vì sao sau khi Cơ Ngữ Yên trốn đi, Cơ gia vẫn không đi tìm nàng.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Chẳng lẽ, cao thủ như vậy Cơ gia có rất nhiều? Không quan tâm có thêm một Cơ Ngữ Yên sao?
Lúc này, lại có mấy lão bộc giống Cơ Trường Canh, thấy Cơ Ngữ Yên đều tiến lại chào. Đối với những lão nhân hết dạ trung thành này, tiểu thư mới chính là người kế thừa chính thống của Cơ gia cốc. (gia tộc chi nhánh Cơ gia trong sơn cốc, thung lũng)
Cho dù rời nhà trăm năm, đó cũng chỉ là tiểu thư đi du lịch mà thôi. Chỉ cẩn tiểu thư trở về, cái nhà này, vẫn là của tiểu thư.
Tuy nhiên, hiển nhiên có người không cho là vậy. Tâm phúc di nương Cơ Ngữ Yên mang tới đồng dạng liếc mắt liền nhận ra Cơ Ngữ Yên đến, nhanh chạy về báo tin.
Không lâu sau, di nương Cơ Ngữ Yên mang theo một nữ tử mặt dài diện mạo bình thường, cùng đi còn một nam nhân mặt dài đứng ở cửa viện Cơ Ngữ Yên từng ở, ngăn chặn đám người Tần Lập và Cơ Ngữ Yên.
- Ôi, ta tưởng là ai, nguyên lai là cháu gái đáng yêu của ta đã trở lại.
Di nương Cơ Ngữ Yên trông rất diêm dúa lẳng lơ, đôi mắt yêu mị chuyển vài vòng trên người Tần Lập, sóng mắt lưu chuyển, nũng nịu cười nói:
- Còn mang theo vị hôn phu trở về? Ánh mắt thật ra không tệ, tiểu lang quân thật tuấn tú a!
Mày liễu Cơ Ngữ Yên nhăn lại, không đợi nói chuyện, nữ tử mặt dài nhìn Cơ Ngữ Yên, lạnh lùng nói:
- Cơ Ngữ Yên. Ngươi tới nhà ta làm gì? Còn muốn vào trong viện của ta?
Nữ tử mặt dài này cùng nam nhân mặt dài bên cạnh hết sức giống nhau, tựa như một khuôn khắc ra. Nam nhân mặt dài lại không nói gì, chỉ là hai mắt mê đắm quét vài vòng trên người Cơ Ngữ Yên, sau đó ánh mắt cực độ đê tiện, hết sức mập mờ nhìn Tần Lập vài lần.
Thần thức Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên cường đại cỡ nào, làm sao không cảm thụ được ánh mắt nam nhân này? Tuy nhiên, hai người cũng không có để tâm.
- Nhà ngươi?
Khóe miệng Cơ Ngữ Yên nổi lên một tia tươi cười trào phúng nhàn nhạt, sau đó nói:
- Ta trở về, là mang đi một số thứ khi còn nhỏ của ta. Các ngươi nghe cho rõ, ta không trở về tranh cái gì với các ngươi. Phụ mẫu ta không còn, nơi này cũng không có gì để ta lưu luyến.
- Ây da, xem ngươi kìa. Đây chính là nhà ngươi đó.
Di nương Cơ Ngữ Yên lẳng lơ nhìn lướt qua Tần Lập, sau đó nói:
- Tiểu Mạn không hiểu chuyện, tuy nhiên chung quy cũng là muội muội ngươi...
- Được rồi không nên nói nữa. Ta cũng chẳng có hứng thú. Ta nói rồi, ta chi muốn thu hồi vài thứ khi còn nhỏ của ta mà thôi cho nên các ngươi không cần khẩn trương. Sau khi lấy đồ, ta sẽ đi.
Di nương Cơ Ngữ Yên lúc này trao đổi một ánh mắt với nam nhân mặt dài đều từ trong mắt đổi phương nhìn ra một chút nghi hoặc. Năm xưa trước khi nàng vào Cơ gia, cũng đã cùng một giuộc với nam nhân này, hơn nữa còn có mang đứa nhỏ. Cho nên, sau khi phụ thân của Cơ Ngữ Yên chỉ chung đụng một lần với nàng ta, liền không bao giờ động vào nữa.
Mà di nương Cơ Ngữ Yên năm xưa vào Cơ gia, mục đích lớn nhất chính là quả Thụ Liên. Chỉ tiếc người định không bằng trời định. Phụ thân Cơ Ngữ Yên rất yêu con, đem toàn bộ quả Thụ Liên trong Cơ gia cốc cho nàng dùng. Khi nàng ta tới, quả Thụ Liên đã không còn.
Di nương Cơ Ngữ Yên thất vọng, hơn nữa trước khi nàng tới, vì có thể hợp lý chiếm được quả Thụ Liên, đã từng đưa rất nhiều quà tặng quý báu cho cao tầng Cơ gia.
Di nương này của Cơ Ngữ Yên, bản thân ở gia tộc được sủng ái hơn mẫu thân Cơ Ngữ Yên, cho nên số của hồi môn mang tới, không thiểu vật quý báu.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao sau khi cha mẹ Cơ Ngữ Yên đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, di nương Cơ Ngữ Yên công khai đưa nam nhân vào Cơ gia cốc, toàn bộ Cơ gia đều không có động tĩnh gì.
Cơ gia là gia tộc lớn, đối với bọn họ mà nói chỉ cần trong toàn phạm vi Cơ gia, vẫn đều là dưới sự lãnh đạo của gia chủ, là có thể được.
Cái chết của cha mẹ Cơ Ngữ Yên rất kỳ quái không có thương, cũng không trúng độc. Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài đổi với danh tiếng của Cơ gia cũng là một đả kích không nhỏ.
Dù sao một gia tộc khổng lồ cường thịnh như vậy, ngay cả cái chết của tộc nhân đều không thể tra ra. Đây là một chuvện rất mất mặt.
Cho nên, chuyện này cứ vậy bị ép xuống vô hạn kỳ. Cơ gia âm thầm tra xét nhiều năm cũng không thu hoạch được gì. Hơn nữa, Cơ Ngữ Yên đã rời Cơ gia, sau này chuyện cũng coi như bỏ qua.
- Lấy đồ? Cái nhà này, còn có cái gì của ngươi?
Nữ tử mặt dài kêu Tiểu Mạn lạnh lùng nhìn Cơ Ngữ Yên, vẻ mặt ghen tị.
Nguyên bản những quả Thụ Liên kia đều phải là của nàng, nàng hẳn là trở thành cường giả tuyệt thế mới đúng, nhưng lại đều bị nữ nhân trước mắt này đoạt đi.
Nàng ở nơi này, đám hạ nhân Cơ gia tuy rằng không ai dám nói gì trước mặt, nhưng nói sau lưng rất nhiều. Nói nàng tu hú chiếm tổ, nói một nhà nàng không biết xấu hổ.
Mọi thứ...đều bởi vì nữ nhân trước mắt này.
Cơ Ngữ Yên thản nhiên nhìn Tiểu Mạn, trong mắt mang theo vài phần thương hại. Nữ tử hoàn toàn không thuộc về Cơ gia này, ở nơi này chỉ sợ cũng chịu không ít áp lực.
Mà Tiểu Mạn hoàn toàn bị ánh mắt thương hại của Cơ Ngữ Yên chọc giận, lấy tay chỉ vào Cơ Ngữ Yên mắng:
- Tiện nhân ngươi dựa vào cái gì nhìn ta như vậy? Ngươi cút ra ngoài cho ta. nơi này là nhà của ta...
Cơ Ngữ Yên nhíu mày, thản nhiên nhìn di nương của nàng, nữ nhân hủy gia đình nàng.
Vẻ mặt di nương Cơ Ngữ Yên ít nhiều có chút xấu hổ. Mặc kệ thế nào Cơ Ngữ Yên cũng là con gái của chị gái ruột nàng ta, là cháu ngoại nàng ta. Hơn nữa, người ta trở về cũng không có ý gì khác, thu hồi thứ thuộc về người ta mà thôi.
Nàng ta nhíu mày, nhìn con gái chắn trước tiểu viện, trầm giọng nói:
- Tiểu Mạn, không nên cố tình gây sự. Tránh ra...
- Ta không cho! Dựa vào cái gì? Đây là nhà của ta. Đây là nhà của ta, đây là nhà của ta. Tiểu Mạn điên cuồng rít gào, giống như thị uy hoặc là phát tiết.
- Vậy...Ngữ Yên. Có cái gì, ta giúp ngươi đi lấy? Di nương Cơ Ngữ Yên nói.
- Không cần.
Cơ Ngữ Yên nói xong, thân hình chợt lóe, biến mất trước mắt mọi người.
Trong mắt nam nhân mặt dài trong nháy chợt lóe tinh quang, tuy nhiên không có bất kỳ động tác gì. Bởi vì hắn cảm giác được, nam tử trẻ tuồi thoạt nhìn không cường đại đi cùng Cơ Ngữ Yên đang vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn.
Nam tử mặt dài vội vàng thu liễm khí tức bản thân. Vừa rồi trong nháy mắt hắn thiếu chút nữa bị thực lực mạnh mẽ Cơ Ngữ Yên biểu hiện ra dọa đến, thầm nghĩ:
- Người ăn quả Thụ Liên, thật là không tầm thường. Cao thủ như vậy ở Cơ gia, quả không thiếu. Nhưng lần tới Thụ Liên nở hoa, phải mười vạn năm. Mười vạn năm a! Chúng ta như thế nào có thế sống ngần ấy năm? Vì điều đó, ta thậm chí không tiếc bỏ cả nữ nhân của mình!
- Cơ gia tính toán thật tốt. Sau mười vạn năm. Cơ gia cốc này khẳng định vẫn là Cơ gia.
- Cho nên bọn họ mới mặc kệ chúng ta chiếm cứ nơi này.
- Nếu...Trong mắt nam tử mặt dài lóe hào quang...Nếu có thể bắt sống Cơ Ngữ Yên, cùng nàng song tu hút đi đại lượng năng lượng trong thân thể nàng, như vậy thực lực của ta nhất định tăng vọt".
- Sau đó luyện hóa nàng, luyện chế thành đan dược dùng, vậy chẳng được bao lâu ta cũng có thể đạt tới cảnh giới Lôi Kiếp.
Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập cảm thụ được ác ý không ngừng dâng lên của nam nhân mặt dài đối với Cơ Ngữ Yên, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ sát khí. Thầm nghĩ:
- Nếu ngươi thành thật, ta sẽ không so đo với ngươi, dù sao Ngữ Yên đều mặc kệ các ngươi. Nhưng nếu ngươi dám nảy sinh ý niệm gì trong đầu, ta nhất định cho ngươi hổi hận sinh ra trong đời này.
Đâu hết thảy, chỉ phát sinh trong tích tắc, một ý niệm lóe lên trong đầu mỗi người mà thôi.
Nữ tử mặt dài kêu Tiểu Mạn kia đầu tiên sửng sốt, lập tức đẩy cửa tiểu viện điên cuồng chạy vào trong, vừa chạy, vừa mắng:
- Cơ Ngữ Yên. Nữ nhân hạ tiện nhà ngươi. Ngươi xông vào nhà của ta, xông vào tiểu viện của ta. Trên đời này không có nữ nhản không biết xấu hổ như ngươi...
Không đợi nàng ta mắng xong đã thấy trên bàn tay trắng nõn tinh xảo của Cơ Ngữ Yên có dính chút bùn đất, mang theo một hộp gỗ vuông khoảng một xích, đang lẳng lặng nhìn nàng.
Hộp gỗ này không biết chất liệu là gì, chôn dưới đất trăm năm vẫn rực rỡ như mới. Hình vẽ trên mặt, trông rất sống động, màu sắc rực rỡ.
- Mắng đủ chưa?
Cơ Ngữ Yên thản nhiên hỏi.
- Ngươi...
Tiểu Mạn tức nói không ra lời, mình điên cuồng nổi giận, ở trong mắt người ta hoàn toàn làm như không thấy. Điều này so với Cơ Ngữ Yên trực tiếp tát nàng một cái còn khó chịu hơn. Khuôn mặt dài tức giận trắng bệch, nhìn lại càng dài.
- Mắng đủ rồi thì tránh ra, ta phải đi rồi.
Cơ Ngữ Yên tránh qua Tiểu Mạn đứng sững ở đó, đi ra tiểu viện, hướng về phía Tần Lập cười cười. Tuy là cười, nhưng Tần Lập rõ ràng nhìn thấy sâu trong mắt Cơ Ngữ Yên một tia đau thương.
- Chúng ta đi thôi. Tần Lập nói.
- Chờ một chút...
Nam nhân mặt dài đột nhiên mở miệng nói:
- Ngữ Yên, ngươi cầm hộp gỗ của ta làm gì?
Nam nhân mặt dài thốt ra lời này, Tiểu Mạn lập tức dũng cảm lên, chỉ vào Cơ Ngữ Yên mắng:
- Nữ nhân hạ tiện không biết xấu hồ. Ngươi cầm hộp gỗ của cha ta làm gì? Buông ra! Nói xong liền vô cùng mạnh mẽ xông lên, muốn đoạt lấy hộp gỗ trong tay Cơ Ngữ Yên.