Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng đã sớm biết thân phận những người này, nhưng nghe Trần Diệc Hàn chính miệng chứng thật, vẫn khiến mấy người lấy làm kinh hãi. Nhất là hai người A Hổ cùng Bộ Vân Yên, Hoàng gia đối với một người dân bình thường mà nói, căn bản là cao cao tại thượng, là tồn tại cao không thể với tới! Một người bình thường, cả đời có thể ngay cả một Thành chủ cũng không nhất định có thể nhìn thấy, mà ở phía trên Thành chủ, còn có vô số quan to hiển hách...thế mà người ngay trước mắt này, lại chính là nhân vật đứng ở trên đầu tất cả quan to hiển hách đó! Đến ngay cả Hoàng đế cũng phải cung kính mấy phần!

Hắn bảo đảm ai dám nói là hư ngôn?

Học được võ nghệ giỏi, dốc sức cho gia tộc Đế Vương!

Hai câu nói này, chẳng những được áp dụng ở thời không của Tần Lập trước đây, mà ở Thiên Nguyên Đại Lục cũng thích ứng!

Cho nên, hiểu rõ nhất chính là A Hổ: đại hiếu tử này vẫn luôn mong ước mang lại cho cha mẹ mình cuộc sống sung túc hơn, vì thế hô hấp của hắn rõ ràng có chút dồn dập, sắc mặt cũng có chút đỏ lên.

Bộ Vân Yên tuy rằng kinh ngạc về thân phận của lão giả đầu tóc bạc phơ mặt mũi hồng hào trước mắt này, nhưng đối với nữ nhân mà nói, ham thích về quyền lực cũng không có mãnh liệt như vậy. Cho nên, nghe xong lời này, nàng cũng chỉ là hơi hơi có chút động dung, nhưng không có bộ dạng quá kích động.

Về phần Lãnh Dao hoàn toàn là thờ ơ, không một chút động lòng, dường như việc này không có quan hệ gì với nàng, ngược lại bộ dáng của nàng thực có hứng thú đối với con Hắc Thủy Khuê Ngưu đã chết nằm trên mặt đất.

Trong lòng A Hổ tuy rằng cực nóng, nhưng vẫn là nhìn thoáng qua Tần Lập. Theo ý nghĩ của hắn thì điều kiện tốt như vậy, Tần Lập không có bất cứ lí do gì để từ chối. Bọn họ liều mạng như vậy là vì cái gì? Còn không phải là muốn mưu cầu vinh hoa phú quý sao! Hiện giờ một cái cơ hội bằng trời xảy ra trước mắt bọn họ, chỉ cần có thể còn sống rời khỏi hồ Phượng Hoàng, thì sau này bọn họ chính là người có quan hệ với Hoàng gia!

Đến lúc đó, cái gì ba đại gia tộc của thành Hoàng Sa, cái gì mà Thành chủ Mạc gia, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không có bất kì mối uy hiếp gì! Tần Lập cũng không còn cần che giấu thân phận trốn đông trốn tây như vậy nữa. Chính hắn cũng có thể làm cho cha mẹ nhảy một phát trở thành lão gia quý tộc!

Trần Diệc Hàn thoáng sửng sốt, động tác của A Hổ tuy rất kín đáo nhưng không thoát khỏi ánh mắt cao thủ siêu cấp như lão. Lão thầm nghĩ: không nghĩ tới người trẻ tuổi nhìn như yếu kém nhất này mới là thủ lĩnh của bọn chúng. Lão dời ánh mắt rơi xuống trên người Tần Lập, thậm chí không có gây chút áp lực nào cho Tần Lập. Bởi vì Trần Diệc Hàn sợ nếu mình gây áp lực, người trẻ tuổi này sẽ hoảng sợ tới mức tè ra quần!

Điều này cũng không phải khoa trương, uy áp của cao thủ Thiên cấp người thường sao có thể chống cự nổi.

- Như thế nào? Cái này còn cần suy nghĩ nữa sao?

Trần Diệc Hàn nhướng ngướng lông mày, giọng nói bình thản không lóe ra chút cảm xúc gì, tuy nhiên Tần Lập lại rõ ràng cảm giác được trên mình người này chợt lóe ra chút sát khí.

Tiên Thiên Tử Khí thật nhạy cảm! Trần Diệc Hàn cũng không bao giờ nghĩ tới: người trẻ tuổi lão hoàn toàn không đặt ở torng mắt này lại chính là một võ giả thâm tàng bất lộ.

- Ha ha! Nếu ta nói cự tuyệt, có phải ngài sẽ lập tức giết ta hay không?

Tần Lập cười hỏi ngược lại.

- Ngươi nói xem?

Trần Diệc Hàn nhìn Tần Lập lạnh lùng hỏi ngược lại.

Bản lãnh không bằng người, Tần Lập vừa định gật đầu đáp ứng theo, bỗng nhiên, một luồng uy áp kinh thiên từ trong rừng rậm phía sau tràn tới, giống như là sương mù bao phủ núi rừng buổi sáng sớm, cuồn cuộn mãnh liệt hướng tới bên này phủ xuống!

Chuẩn xác mà nói là đè tới hướng Trần Diệc Hàn!

Tuy nhiên đám người Tần Lập nhất định cũng bị họa lây. Trong nháy mắt đó dường như có gánh nặng ngàn cân đè lên ngực, cảm giác hầu như hít thở không thông!

Cũng may là cỗ uy áp kia chỉ lướt qua mấy người trong nháy mắt, rồi toàn bộ đè ép trên người Trần Diệc Hàn.

A!

Trần Diệc Hàn hét to một tiếng, vận dụng toàn bộ khí thế của võ giả Thiên cấp đối kháng lại cỗ khí thế này. Thế nhưng thân hình lão vẫn phải thối lui về phía sau, đến lúc lui tới bờ hồ, thậm chí ngay cả cơ hội vận lên một chút nguyên khí để nổi trên mặt nước cũng không có.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bõm bõm bõm!

Vang lên tiếng vật rơi xuống nươc! Trần Diệc Hàn bị trực tiếp bức lui xuống hồ!

Mãi đến khi nước trong hồ ngang tới thắt lưng Trần Diệc Hàn, cỗ uy áp kia mới chợt ngưng lại. Một giọng nói không phân biệt được nam nữ, vô cùng lạnh lẽo, giống như là xuyên qua hàn băng vạn năm phát ra:

- Ngươi là ai? Dám giết thánh thú trong hồ của ta!

Giờ phút này sắc trời đã tối, trên bầu trời đầy sao, không có ánh trăng, thanh âm này mơ hồ không ngừng, mang theo cơn phẫn nộ. Trần Diệc Hàn thân ở dưới nước, vẫn đang cảm giác phía sau đầu mình và lưng mình chỉ trong nháy mắt tất cả đều toát mồ hôi lạnh!

Tiếng quát lớn dừng lại trên di tích trung tâm hồ, đồng bạn của lão nghe tăm hơi còn dám tới đây? Nói chuyện đùa sao? Một con linh thú siêu cấp hơn hẳn Thiên cấp ở nơi này, ai mà lại đây để chịu chết chứ!

- Không biết tiền bối là vị nào! Vãn bối là Thủ tịch cung phụng Trần Diệc Hàn của Hoàng thất Thanh Long quốc. Đến nơi đây vô tình mạo phạm các vị tiền bối ở núi Phượng Hoàng, như có chỗ quá phận, vậy xin các vị tha thứ cho!

Trần Diệc Hàn cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Thậm chí ở trong nước cũng không dám vận công hộ thể, sợ sẽ dẫn tới sự hiểu lầm của linh thú siêu cường này.

- Hừ! Nếu muốn đi vào trong phòng đổ nát kia tìm bảo vật thì cứ đi tìm bảo vật. Hắc Thủy Khuê Ngưu mạo phạm các ngươi là nó đáng chết. Nhưng ngươi lại còn muốn lấy huyền đan, hút máu huyết của nó, chẳng phải là không xem các linh thú trên núi Phượng Hoàng này vào mắt sao?

Trần Diệc Hàn nghe xong càng kinh sợ không thôi, là địch của tất cả linh thú trên núi Phượng Hoàng ư? Đừng nói là lão, cho dù toàn bộ hoàng thất Thanh Long quốc, cũng chưa chắc có lá gan này. Thật ra không phải nói đánh là chỉ riêng những linh thú này, một khi thật sự đánh nhau, giết địch một ngàn thì tổn hại bên mình cũng tám trăm, loại chuyện vô ích này ai lại đi làm.

Tuy rằng cũng có chút hoài nghi, linh thú siêu cấp gặp hôm nay như thế nào lại biết phân rõ phải trái như vậy, không có vừa gặp mặt liền giơ móng vuốt chụp lấy mình. Nhưng giờ phút này trong lòng Trần Diệc Hàn cũng chỉ cảm thấy mình may mắn!

Cái gì đều có thể làm giả, nhưng khí thế này...là tuyệt đối không làm giả được! Có thể áp bức Trần Diệc Hàn thành như vậy, lui xuống tận trong hồ, ngay cả tâm tư phản kháng đều không nảy sinh ra, trừ phi đột phá Thiên cấp đạt tới hóa hình linh thú, còn có ai có thể làm được?

- Tiền bối! Vãn bối sai lầm rồi! Xin tiền bối có thể tha thứ sai lầm của vãn bối...

Đám người Tần Lập nhìn cảnh trước mắt này đều trợn mắt há hốc mồm: Thủ tịch đại cung phụng hoàng gia, cao thủ Thiên cấp vừa mới khí thế ngất trời, giờ phút này lại giống như một đứa con ngoan ngoãn vâng lời, vẻ mặt thành khẩn. Cho dù là người có máu lạnh chỉ sợ cũng có thể bị thái độ của lão làm cho cảm động.

- Ngươi đi đi! Không được thương tổn linh thú của hồ Phượng Hoàng núi Phượng Hoàng! Nếu không...đúng rồi còn có...

Trần Diệc Hàn vừa định phi thân rời đi, nghe xong lời này, không thể không thành thành thật thật đứng ở dưới hồ, nói:

- Thỉnh tiền bối chỉ thị!

- Mấy nha6nh loại này ta trông vừa mắt. Ngươi không được bắt buộc họ làm cái gì! Bọn họ muốn đi vào trong phòng đổ nát đó tìm bảo vật, ngươi phải bảo vệ tốt cho họ!

Ngất...không phải vậy chứ?

Không chỉ riêng Trần Diệc Hàn, mà ngay cả mấy người Tần Lập nghe xong, cũng đều lộ vẻ mặt khó tin, thầm nghĩ: linh thú siêu cấp khi nào thì tốt như vậy? Biết cướp của nhà giàu chia cho người nghèo?

Cũng may Trần Diệc Hàn nghe nói qua linh thú siêu cấp đều có các loại hành động cổ quái, trong lòng lão thầm mắng: sớm biết như vậy, chính mình vì cái gì phải đến bờ hồ bắt mấy người này làm chi? Thịt thà đã không có, còn nhiều thêm ra bốn vị tổ tông!

Mà thực lực của bọn họ thế này, đi vào bên trong di tích, chẳng khác nào đi chịu chết!

Tuy nhiên hiện nay, lão lại không dám nói ra cái chữ "không", đành phải khom người cúi đầu, trầm giọng nói:

- Vãn bối đã biết.

- Ừ! Ngươi đi đi!

Trong giọng nói đó mang theo vô tận chán ghét, dường như nói chuyện với Trần Diệc Hàn là một chuyện mất mặt biết bao.

Trần Diệc Hàn thật sâu liếc mắt nhìn mấy người Tần Lập một cái, thầm nghĩ:

- Mấy người các ngươi nếu dám không thức thời, để cung phụng hoàng gia làm bảo tiêu cho các ngươi, thì đi vào di tích, người thứ nhất ta giết chính là các ngươi!

Cũng may mấy người Tần Lập đều không có ý cùng đi với lão. Trần Diệc Hàn chậm rãi từ trong hồ dâng lên, vận công hong khô quần áo trên người. Lão cũng là một lão nhân hôn một trăm ba mươi tuổi, tuy rằng võ giả Thiên cấp thân thể vô cùng rắn chắc, nhưng không vận công đứng trong hồ nước lạnh như băng lâu như vậy, cũng không phải là chuyện thoải mái cho lắm.

Hướng về phía rừng cây tối đen như mực cúi chào một cái, Trần Diệc Hàn phi thân rời đi. Sau một lát tới phía trên di tích thượng cổ. Ngay sau đó mọi người liền toàn bộ rời khỏi nơi đó.

Hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng hôm này đã không thích hợp tiến vào trong di tích, chuẩn bị ngày mai rồi hãy tính.

Sau khi Trần Diệc Hàn rời đi, ở sâu trong rừng rậm, cô gái Bạch Hồ mới thở phào một cái, một đôi mắt đẹp linh động cũng hiện ra vẻ mệt mỏi vài phần. Nếu như không bị thương, vẫn bảo trì khí thế như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại thân thể nàng đang bị trọng thương, chỉ thời gian ngắn vậy mà cũng đã làm cho nàng hao hết tinh lực. Dùng một tia tinh lực cuối cùng nàng nói với Tần Lập:

- Tên tiểu tử trẻ tuổi kia! Ta nhìn ra tư chất của ngươi tốt nhất, nội đan của Hắc Thủy Khuê Ngưu ngươi ăn đi, đối với ngươi mới có lợi. Mặt khác các ngươi tự mình xứ lí là tốt rồi!

Nói xong, Bạch Hồ rốt cuộc duy trì không được hình người, hóa thành một con chồn trắng, như một bóng ma biến mất trong rừng rậm.

Đám người Tần Lập đứng ở đó nghẹn họng nhìn trân trối. Thật lâu sao, Lãnh Dao mới vẻ mặt khó tin nói:

- Ta cho tới bây giờ cũng không có nghe nói linh thú lại làm như vậy, để cho nhân loại ăn luôn nội đan của đồng loại nó...đây...đây thật không thể tin nổi!

Bộ Vân Yên ngược lại không kinh ngạc nhiều như vậy, cười nói:

- Chuyện này có gì đâu: chủng tộc bất đồng mà thôi!

- Không! Phàm là linh thú cùng linh thú dù là thù địch, nhưng thời điểm đối ngoại cũng là cực kì đoàn kết! Trừ phi...

Lãnh Dao dường như nghĩ tới cái gì, lập tức lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Trừ phi vì báo ân!

- Báo ân?

Tần Lập nhíu mày, nói:

- Con vật nhỏ kia? Không có khả năng đâu! Hoàn toàn chỉ là một con thú bình thường thôi!

- Mặc kệ như thế nào, cái này chúng ta...phát đại tài rồi!

A Hổ nhìn thi thể Hắc Thủy Khuê Ngưu không kìm nổi tán thưởng nói. Tiếp theo đó thần sắc còn vô cùng chân thành nhìn Tần Lập nói:

- Tần huynh đệ! Nội đan này ngươi mau mau ăn đi!

Lãnh Dao lúc này cũng nói:

- Ta có cảm giác lão cung phụng hoàng gia này sẽ không dễ dàng buông tha đâu! Sau khi ngươi dùng cứ ở trong này luyện hóa, trong thời gian này lão sẽ không dám tìm lại đây. Chờ ngươi hoàn toàn hấp thu xong, chúng ta liền rời khỏi chỗ này là tốt lắm rồi! Thu hoạch lần này đã quá nhiều, không cần phải...mạo hiểm đi vào di tích làm chi!

- Nội đan linh thú có thể giữ được bao lâu?

Tần Lập nhìn Lãnh Dao hỏi.

- Một năm!

Lãnh Dao không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hồi đáp:

- Nếu như có dụng cụ chứa tốt, cho dù mười năm cũng không thành vấn đề! Nội đan linh thú là từ tinh hoa Thiên Địa ngưng kết mà thành, sau khi lấy ra ngoài linh khí sẽ từ từ tiêu tán. Cho nên cố gắng làm sao trong vòng một năm dùng nó thì tốt. Tuy nhiên xem tình huống hiện tại này ngươi dùng ngay đi thì tốt hơn. Cùng lắm thì đáp ứng yêu cầu của Trần Diệc Hàn gia nhập hoàng gia, cũng không tính là bị thiệt thòi lắm!

- Quên đi! Hiện tại chưa phải lúc năn! Lãnh Dao tỉ! Chúng ta lấy nội đan ra, giữ lại máu huyết! A Hổ đại ca! Lột da Hắc Thủy Khuê Ngưu xong, các ngươi chờ ở bờ hồ. Bây giờ ta phải đi vào trong di tích kia một chuyến. Trước bình minh nếu như ta vẫn chưa đi ra, các người hãy lập tức trở lên đỉnh ngọn núi này. Ta có dự cảm, có thứ gì đó vẫn luôn đang bảo vệ chúng ta! Bằng không chúng ta tuyệt đối không thể đến được chỗ này. Các người chờ ta ở đó một ngày, nếu ta còn không có đi ra thì các ngươi trở về đi. Về sau rời khỏi Thanh Long quốc mai danh ẩn tích thì tốt hơn! A Hổ đại ca! Đừng tin tường vào bất cứ những gì Trần Diệc Hàn bảo đảm! Chúng ta ở trong mắt hắn không đáng giá một đồng!

Tần Lập nói xong, thật sâu nhìn thoáng qua mọi người, còn nói thêm:

- Nội đan...tạm thời Lãnh Dao cứ giữ đó đi. Nếu ta không về nữa, tỉ luyện chế thành đan dược, cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn!

- Không được!

A Hổ quả quyết cự tuyệt nói. Tuy rằng hắn rất muốn gia nhập hoàng thất, nhưng nghe Tần Lập vừa nói như vậy, hắn cảm thấy cũng có đạo lí. Nhưng hắn không yên lòng để một mình Tần Lập đi mạo hiểm.

- Ta cùng đi với ngươi!

- Ta cũng đi!

- Còn có ta!

Trong lòng Tần Lập cảm thấy ấm áp, mỉm cười nhìn mấy người một cái, nói:

- Có những lời này của các ngươi kì thật là đủ rồi! Thực lực của ta, các ngươi không thể hiểu đâu! Yên tâm đi, ta không có việc gì!

Tần Lập nói xong, thân hình giống như là không có chút sức nặng nào, trong nháy mắt bay ra xa hơn mười thước, chớp mắt lần nữa hắn đã hiện ra ở ngoài trăm thước!

Mấy người A Hổ nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, đứng sững dường như hóa đá. Cho dù những cường giả Thiên cấp xuất hiện vừa rồi, cũng không thấy người nào có được công pháp khinh thân cao minh như vậy!

Bọn họ đâu biết rằng: tuyệt thế khinh công biến thành chiến kĩ, khắp của Thiên Nguyên Đại Lục...chỉ có duy nhất một bộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK