Trong bốn nữ nhân, Bạch Trung Tuyết nhìn qua giống như một cô gái mộc mạc đáng yêu, ngày sau lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nữ tuyệt sắc. Trên người Xà Xà chứa đầy khí tức mị hoặc, một thân hắc y bó sát người khiến dáng người cực kỳ quyến rũ. Thượng Quan Thi Vũ thanh thuần lãnh diễm, khí chất cao quý kinh người, đẹp đến độ khiến người ta không dám nhìn thẳng, vẻ đẹp của Cơ Ngữ Yên lại tạo ra cảm giác như thu thuỷ, u tĩnh, dịu dàng nhưng như một vực sâu không đáy, khiến người ta cũng không dám tới gần.
Mang theo bốn mỹ nữ tuyệt sắc như thế đi cùng, nếu là người bình thường thì áp lực đúng là rất lớn. Tuy nhiên, Tần Lập cũng đã quen thuộc. Những nữ nhân bên người hắn, không ai không đẹp tuyệt trần, thời gian lâu rồi cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng tổ hợp năm người bọn hắn khiến người ta cũng có áp lực thật lớn.
Nhất là một số thanh niên quý tộc tự xưng là phong lưu phóng khoáng, khi thấy bốn tuyệt sắc giai nhân này thì thậm chí nước miếng cũng phải trào ra.
Cũng may những tên quý tộc trẻ tuổi này tuy rằng quần áo lụa là nhưng cũng không ngu ngốc, tự nhiên có thể nhin ra những người này cũng không dễ chọc vào.
Một nam nhân khiến những nam nhân khác cũng phải tự ti, mang theo bốn nữ nhân tuyệt sắc mà dám khoa trương như thế, phía sau lại không cần có bất kỳ một hộ vệ nào thì làm sao có thể là người bình thường được?
Cho nên, mặc dù có rất nhiều người ghen tị với Tần Lập đến phát cuồng nhưng hành vi cũng không phát cuồng, đều bình tĩnh lặng yên đi theo phía sau.
Đúng thế, sau khi bọn hắn tiến vào toà thành nhỏ này thì phía sau đã có một đám người đi theo. Tuy rằng bọn họ không dám đi lên quấy rầy nhưng đi theo phía sau cũng không có gì sai trái.
Tuy nhiên, trên đời này vẫn không thiếu những kẻ không biết sống chết. Con đường Tần Lập đang đi tới lúc này đang có một đám người chắn lại.
Đám người này đang xum quanh một nam tử trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi. Diện mạo của người này cũng vô cùng anh tuấn nhưng hai hốc mắt đen tối, âm trầm. Khuôn mặt cũng hơi tái nhợt, cước bộ đi tới cũng không vững vàng, vừa nhìn đã biết là một tên ăn chơi trác táng, tửu sắc quá độ.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Mấy vị nhìn rất lạ mắt, không biết từ đâu tới đây?
Tên trẻ tuổi này nhìn chằm chằm vào mấy mỹ nữ tuyệt sắc này, tròng mắt như sắp rớt cả ra, trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên:
- "Sao lại có mỹ nhân tuyệt sắc như thế nhỉ? Cho tới hôm nay ta cũng chưa từng thấy được ai xinh đẹp như thế!
- Đi bồi ta uống vài chén rượu, thế nào?
Thanh âm của tên trẻ tuổi này mang theo một cỗ dâm đãng, nhìn Tần Lập bĩu môi nói:
- Tiểu tử, cho ngươi một trăm lượng bạc, mấy cô gái này đều thuộc về ta đi!
Bạch Trung Tuyết tức giận run người, định đi lên trực tiếp kết liễu tên vô sỉ này. Lâu nay, toàn bộ những Linh thú đã hoá hình người trên Huyền Vũ Phong khi nhìn thấy nàng đều phải cung kính thi lễ, làm sao có người nào dám đùa bỡn nàng?
Nàng bị Thượng Quan Thi Vũ nhẹ nhàng giữ lại, hướng về nàng khẽ lắc đầu. Hiển nhiên Thượng Quan Thi Vũ đã nhìn ra đám người này cũng không bình thường. Bởi vi khi người trẻ tuổi này xuất hiện, những người vốn vẫn đi theo sau như cái đuôi đều lập tức tản đi, trên mặt ai cũng mang theo vẻ sợ hãi.
Mà biểu tình của người trẻ tuổi này cũng không có toát ra chút bất ngờ nào cả. Hiển nhiên những người kia đều đã nhận ra hắn, hơn nữa còn rất sợ hãi. Ngoài ra, Thượng Quan Thi Vũ còn cảm giác được một cỗ dao động năng lượng vô cùng mãnh liệt trên người tên hộ vệ bên cạnh hắn. Những võ giả thế tục bình thường quyết không thể cường đại như thế được.
Tần Lập nhìn thoáng qua người trẻ tuổi này, trên mặt lộ ra ý cười rất cổ quái nói:
- Một trăm lượng bạc? Ngươi muốn dùng một trăm lượng bạc để mua bốn mỹ nữ bên người ta?
Người trẻ tuổi này bĩu môi, cười lạnh nói:
- Ta biết trong lòng ngươi không phục. Dù cho một tên đầu bảng ở thanh lâu bình thường cũng vượt xa cái giá này. Tuy nhiên, có tiền quả rất tốt nhưng quan trọng hơn là có mạng mà hưởng không? Tâm tình của gia gia ngươi hôm nay rất tốt, nể mặt bốn mỹ nhân này nên mới giảng đạo lý với ngươi. Cho người tiền rồi cút ngay đi! Ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Ngươi nếu chết thì đừng nói một trăm lượng bạc, dù là một lượng, ngươi cũng không cầm được!
Người trẻ tuổi này nói xong, tự cho mình nói rất hay, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tần Lập. Một đám hộ vệ bên cạnh hắn cũng nhìn Tần Lập như hổ rình mồi. Có tư thế dường như chỉ cần thiếu gia nhà chúng ra lệnh một tiếng thì chúng sẽ lập tức lao lên cắn xé ngươi vậy!
Tần Lập ra vẻ có chút khó xử nhìn thoáng qua bốn nữ nhân bên cạnh. Những người này đều trở mặt xem thường hắn, cảm thấy hờn dỗi không thôi, nhưng đều cười nghẹn:
- "Nhìn xem ngươi đang có ý nghĩ xấu xa gì trong đầu?
Nếu Tần Lập biết khẳng định sẽ phải kêu to là oan uổng! Thượng Quan Thi Vũ có thể nhìn ra thì Tần Lập tất nhiên cũng không thể không thấy, hơn nữa còn càng cao thâm hơn nữa.
Nếu địa phương này thuộc vào phạm vi thế lực của Ngô Công Môn thì đám người này rất có thể xuất thân từ Ngô Công Môn. Nếu không, đám người tà ác như Ngô Công Môn sao lại có thể như không nhìn thấy thế này?
Bên giường mình sao lại có thể cho người khác ngủ? Đây mãi mãi là đạo lý lưu truyền cho tới ngày nay!
Nếu không, Tần Lập đã sớm một tát đánh bay đám người này, vẻ mặt Tần Lập làm ra kiểu khó xử nhìn thanh niên này nói:
- Quả thật vừa nhìn là biết ngài là người có tiền. Cái giá ngài đưa ra cũng có chút hơi ít!
Nghe Tần Lập nói xong, mấy nữ nhân này đều lộ ra vẻ khinh thường. Người này quả là vô đạo đức. Hiện tại chẳng những không tức giận mà còn có chút đồng tình với đám người kia. Trong lòng các nàng thầm nhủ:
- "Các ngươi ai không trêu chọc lại chọc đúng người này? Thế chẳng phải là đang tìm chết sao?
- Ồ? Tiểu tử, không thể không nói ngươi rất hợp với khẩu vị của ta!
Tên tửu sắc quá độ này phát hiện tên thanh niên còn anh tuấn này hoá ra lại vô sỉ hơn cả mình nữa khiến hắn lập tức cảm thấy khá hứng thú.
Hắn bước lên hai bước, cười hắc hắc nói:
- Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn giá như thế nào?
- Ai!
Tần Lập thở dài một tiếng:
- Ta nghĩ rằng ngươi không đáp ứng nổi!
- Nói bậy! Bổn Thiếu gia đường đường là Thiếu Môn chủ Ngô Công Môn, có cái gì mà không đáp ứng được ngươi? Hừ, ta không tin!
Tên trẻ tuổi này giận dữ, tự giới thiệu ra thân phận của mình khiến đám người Thượng Quan Thi Vũ cũng phải kinh ngạc.
- "Điều này cũng quá dễ dàng đi? Đường đường là một môn phái của thần bí chi địa mà không ngờ lại khoa trương tới mức độ này. Cho dù không bị Tần Lập tiêu diệt thì sớm muộn gì cũng bị người khác diệt môn!
Tần Lập cũng làm ra vẻ không nói gì. Tuy hắn phỏng đoán tên này đúng là có quan hệ với Ngô Công Môn nhưng cũng không nghĩ tới hắn hiển nhiên lại là Thiếu Môn chủ của Ngô Công Môn. Võ giả của thần bí chi địa chẳng lễ đều xuống dốc như thế sao?
Nhìn bộ dáng của mấy nữ nhân tuyệt sắc này đứng đó, tên trẻ tuổi này càng đắc ý hơn:
- Thế nào? Nghe nói qua danh tiếng của Ngô Công Môn chúng ta chưa? Hừ, tiểu tử, ngươi nói đi, ngươi muốn gì? Hôm nay bổn Thiếu gia nhìn ngươi rất thuận mắt, ngươi nói xem!
- Cái này...này...Kỳ thật.
- Mẹ nó, ngươi sao lại không thoải mái như thếl? Còn lề mề thì bổn thiếu gia giận đấy!
- Kỳ thật, ta muốn mạng của ngươi!
Tần Lập nói xong liền bật cười ha hả. Mấy nữ nhân bên người hắn cùng buồn cười, bất đắc dĩ nhìn Tần Lập.
- Tiểu tử, vốn tưởng ngươi là kẻ thức thời. Không nghĩ tới, mẹ mày, đây là muốn chết chứ gì?
Người trẻ tuổi này sửng sốt một chút, rốt cục mới ý thức được đối phương đang đùa giỡn hắn. Hắn lập tức giận dữ hét lớn sau đó hướng về mấy người bên cạnh ra lệnh:
- Bắt tên tiểu tử này lại cho ta! Phải bắt sống! Ta muốn ném hắn vào trong trùng động, để hắn nếm qua tư vị của vạn trùng phệ thể!
Vạn trùng phệ thể, nghe ra liền khiến người ta có cảm giác khủng bố, âm trầm, hiển nhiên cũng không có hảo ý gì cả.
Mấy tên thị vệ bên người tên thanh niên này lập tức vây lấy đám người Tần Lập lại. Một tên thị vệ đột nhiên lấy từ trong người ra một cái bọc, rồi mạnh mẽ ném về phía Tần Lập.
Đám người Bạch Trung Tuyết, Cơ Ngữ Yên và Xà Xà cũng thấy sửng sốt. Chỉ có Thượng Quan Thi Vũ là không chút hoang mang, liền vung tay lên, kết xuất một đạo kết giới. Từ điểm này có thể nhìn ra, khi phát sinh xung đột thì thực lực cổ nhiên trọng yếu nhưng kinh nghiệm giang hô cũng vô cùng quan trọng!
Thượng Quan Thi Vũ ở bên cạnh Tần Lập lâu nhất, Tần Lập cũng đã sớm giảng giải những âm mưu quỷ kế trên giang hồ cùng với các loại thủ đoạn. Những thủ đoạn hạ lưu mặc dù bị rất nhiều khinh thường nhưng thực tế lại có nhiều võ giả thực lực rất mạnh nhưng vẫn chết bởi những thủ đoạn hạ lưu như thế! Quả thực là oan ức mà chết!
Từ khi Thượng Quan Thi Vũ còn chưa bày ra kết giới thì Tần Lập đã sớm cười lạnh, vung tay áo lên. Không khí lập tức trở nên vặn vẹo, cỗ bột phấn màu trắng vừa bị người kia vẩy ra đã lập tức bị một cái vung tay của Tần Lập đẩy trở về, nhào vào trong đám người kia.
Những người này theo bản năng phát ra một trận mắng chửi. Sau đó liên tiếp có bảy tám người ngã lăn xuống. Bởi vì cũng không ai nghĩ rằng sự tình lại như thế cho nên ngay cả giải dược cũng chưa từng sử dụng, trực tiếp bị đầu độc lại.
Đây cũng không phải là loại kịch độc mà là một loại mê dược lợi hại mà thôi! Người nào nếu hít vào một chút thì lập tức bị lảo đảo, mê man không biết gì nữa. Đây cũng chính là loại độc dược mà Ngô Công Môn hay sử dụng nhất!
Không biết người trẻ tuổi này đã dùng loại độc dược này gây tai hoạ cho bao nhiêu là nữ nhân lương thiện, rốt cuộc lại bị chính độc dược này hại mình. Hắn cũng không thể thoát khói, trực tiếp bị độc dược này khiến cho hôn mê.
Lúc này, con đường cái vốn huyên náo lại đột nhiên trở nên cực kỳ im lặng, một chút thanh âm cũng không vang lên. Những người vốn đã rời xa lúc này cũng đều sửng sốt nhìn lại, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Lúc này, đột nhiên có người hướng về phía đám người Tần Lập hô lớn:
- Người trẻ tuổi, mau dẫn người của ngươi cao chạy xa bav đi! Những tên này đúng là giết người không chớp mắt!
Có người mở đầu lập tức có người khác hô theo:
- Đúng thế, người trẻ tuổi, ngươi ngàn vạn lần không thể giết bọn chúng. Nếu ngươi giết chúng thì toàn bộ thành trấn này cũng gặp phải tai ương. Bọn chúng sẽ giết sạch chúng ta!
- Đúng thế, đại nhân vật của Ngô Công Môn pháp lực vô biên, giết người không chớp mắt. Trêu chọc bọn họ thì chỉ có một con đường chết mà thôi! Mau đi đi!
- Mau đi đi!
- Mau đi đi! Chậm chút nữa sẽ gặp tai ương đó!
Nhất thời có vô số người năn nỉ mấy người Tần Lập rời đi, thậm chí có một số lão nhân trực tiếp quỳ xuống cầu xin mấy người Tần Lập đi đi!
Thượng Quan Thi Vũ há hốc mồm mắt nói:
- Ngô Công Môn này đúng là táng tận lương tâm, đã khiến những người này bị doạ cho thành thế này sao?