Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lập đột nhiên có chút nghi hoặc nhìn Diệp Tử Kỳ mấy lần, hắn luôn cảm thấy lúc Diệp Tử Kỳ nhắc tới vương tử Tam Địa kia, tâm tình dường như có chút...không quá đúng.

Giống như là nàng có thâm thù đại hận gì với vương tử Tam Địa kia, cho nên Diệp Tử Kỳ vẫn cố nén lại, nhưng vẫn không khỏi toát ra hận ý. Cho nên khi nói chuyện, sẽ luôn không kìm được muốn Tần Lập phá hủy chuyện hôn nhân này, càng muốn Vương tử tam Địa kia chết dưới kiếm Tần Lập là tốt nhất.Nguồn: http://truyenfull.vn

Nếu như chỉ là không vừa mắt, còn không tới mức sinh ra hận thù mãnh liệt như vậy chứ.

- Này...Công chúa Tử Kỳ, cô cùng vương tử Vương tộc Tam Địa kia có thù oán sao?

Tần Lập dò hỏi.

Diệp Tử Kỳ nhìn thoáng qua Tần Lập, sắc mặt hơi hồng lên, khẽ gật đầu, nói:

- Mấy năm trước, lúc tiểu nữ đi thăm dò một chỗ di tích cổ xưa, đã gặp mặt hắn một lần. Không bao lâu sau, Vương tộc Tam Địa liền tới cầu hôn với phụ thân, phụ thân cũng không trực tiếp từ chối, mà đây lời nói rằng tiểu nữ tu luyện một loại công pháp, không tới cảnh giới Đế vương không thể...không thể làm hỏng thân mình. Kỳ thật như vậy chẳng khác nào từ chối bọn họ, nhưng không ngờ tới ngay sau đó, Lâm Đào liền đi khắp nơi tuyên dương rằng tiểu nữ là vị hôn thê của hắn. Vì thế có rất nhiều người chạy tới tìm phụ thân tiểu nữ, hỏi chuyện này có phải thật không. Còn có rất nhiều bằng hữu tiểu nữ tìm tới, nói với tiểu nữ người kia phẩm tính rất kém còi, hỏi tiểu nữ vì sao lại gả cho loại người này...Tiểu nữ thật là có miệng khó nói mà!

Diệp Tử Kỳ nói xong, phiền muộn uống một ngụm rượu, sắc mặt càng ửng đỏ lên, trong ánh mắt hiện một tia hận ý, nói:

- Về sau, tiểu nữ gặp hắn một lần, hỏi hắn vì sao lại phá hoại danh tiếng của tiểu nữ. Công tử đoán xem hắn nói gì...

Diệp Tử Kỳ cười lạnh mấy tiếng, không chờ Tần Lập trả lời, liền nói tiếp:

- Hắn lại dám nói rằng sớm muộn gì tiểu nữ cũng là người của hắn. Hơn nữa...hơn nữa lại còn muốn dùng sức mạnh với tiểu nữ, bị tiểu nữ đánh cho một trận. Nếu không phải sợ liên lụy tới gia tộc, tiểu nữ thật muốn giết hắn ngay tại chỗ!

Lúc Diệp Tử Kỳ nói tới những lời này, toàn thân tràn ngập sát khí nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, làm nàng có một cảm giác vừa tức giận lại ghê tơm. May mà tên ác thiếu kia chỉ dẫn theo ba bốn người, nếu thật sự dẫn mấy hộ vệ cảnh giới Thần Vương, không chừng hôm đó nàng đã bị làm nhục rồi.

Mỗi khi nhớ tới người này, Diệp Tử Kỳ đều hận không thể bằm thây vạn đoạn hắn, mới hả được mối hận trong lòng.

Hóa ra là như thế! Tần Lập bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Diệp Tử Kỳ phản cảm người Tam Địa như vậy, lúc ở quán rượu liền lên tiếng trào phúng người Vương tộc Tam Địa, về sau lại nhiều lần biểu thị căm ghét phản cảm với người Tam Địa.

Chẳng qua nếu thật sự muốn ám sát một Vương tử Thánh địa, không có kế hoạch chi tiết, hiển nhiên là không được. Bởi vì bất kỳ một vị vương tử Thánh địa nào, lực lượng hộ vệ bên cạnh cũng sẽ không kém, càng đừng nói bây giờ Tam Địa còn trêu chọc phiền phức như Tần Lập, nhất định sẽ càng thêm chú ý chuyện này.

Diệp Tử Kỳ cùng Tần Lập lại bàn bạc một phen, Tần Lập cáo từ rời đi.

Ra khỏi Thải Vân Phường, Tần Lập trực tiếp trở lại khách sạn mình ở, có tiểu nhị khách sạn nói cho Tần Lập, vị cô nương tới tìm hắn mỗi ngày, hôm nay lại tới nữa. Thấy Tần Lập không có ở đây, liền để lại cho Tần Lập một phong thư, sau đó bước đi.

Tiểu nhị giao thư lại cho Tần Lập, Tần Lập trở lại phòng liền mở thư ra xem.

Thư cũng không dài, bên trên dùng ngữ khí tương đối bình tĩnh, nói với Tần Lập là nàng phái theo hộ vệ quay về Thú Vương Cốc, bởi vì đội ngũ đón dâu Tam Địa cũng sắp tới. Vì không ảnh hưởng đại kế sinh tồn của toàn bộ tộc Thú Vương, Linh Nhi quyết định nhận mệnh. Chỉ là ở cuối thư, Linh Nhi bày tỏ tiếng lòng của mình.

Hôm nay nàng tới tìm Tần Lập, vốn là muốn dâng thứ hoàn mỹ nhất của mình cho Tần Lập. Đáng tiếc Tần Lập lại ra ngoài, còn các hộ vệ lại liên tục thúc đẩy, Linh Nhi chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Tần Lập xem xong thư, bàn tay bốc lên một ngọn lửa, đốt bức thư thành tro tàn, trong lòng thẩm nói: Linh Nhi cứ yên tâm, tên kia sẽ không có cơ hội lấy nàng đi được!

Tần Lập dựa lung vào ghế, lẳng lặng suy nghĩ.

Tính toán lại, hắn đi tới nơi Thần Vực cũng đã hai năm rồi. Hai năm nơi Thần Vực, đối với Giới Hạ đã là bốn năm!

Bốn năm rồi!

Các nàng còn tốt không?

Đến bây giờ Tần Lập còn không biết, sau khi Thần Miếu mở ra Tinh Không cổ Lộ một lần liền chìm vào lòng đất, không biết tung tích.

Chẳng qua dù có biết, hiện giờ Tần Lập cũng bất lực.

Tần Lập thật sự rất nhớ mọi người. Phụ mẫu, bằng hữu, còn có các hồng nhan tri kỷ không oán không hối hận đi theo mình. Không biết trong bốn năm này, các nàng có tiến cảnh tăng lên thế nào rồi.

Càng Không biết mình rời đi, còn có người tới làm khó dễ môn phái Viêm Hoàng không. Khả năng này thật ra không lớn lắm, lúc đó mở cánh cửa Thần Miếu, mở ra Tinh Không cổ Lộ, gần như hầu hết đa số các cường giả Giới hạ đều tràn vào Tinh Không cổ lộ.

Những người còn sót lại không đi, cũng chưa chắc có lá gan tới gây chuyện với môn phái Viêm Hoàng, càng đừng nói các nàng Cơ Ngữ Yên cùng Xà Xà cũng không phải hạng người dễ chơi.

Càng đừng nói lão sư còn ở Giới Hạ còn chưa phi thăng, chỉ một mình Ô Quận Vương cũng đủ khuất phục tất cả các cường giả Giới Hạ rồi!

Một người chỉ cần sống ở trên đời này, hoặc ít hoặc nhiều, sẽ luôn phái gánh chịu nhiều loại trách nhiệm. Người không chịu gánh vác trách nhiệm, sẽ không có tiền đồ lớn gì, càng không cần nói sẽ được người khác đối đãi thật lòng.

Điểm này, đời trước Tần Lập cũng đã lĩnh ngộ được. Hắn ở nơi Thần Vực này đã thành lập một chỗ căn cơ thuộc về mình, nơi Tử Long cổ Khoáng không phải là một chỗ mà người thường dám xâm nhập.

Tin rằng không cần mấy năm, mấy người Nam Cung Tử Lăng có thật nhiều Thần Nguyên làm bảo đảm, đều sẽ có được một thân thực lực mạnh mẽ, từ đó có thể trở thành trợ thủ chân chính cho mình.

Thông Thiên Đại Đế giống như một thanh kiếm Damocles treo trên đầu Tần Lập, thời khắc nào cũng nhắc nhỡ Tần Lập phải cố gắng, phải phấn đấu, phải tiến lên.

Tâm lý Thông Thiên Đại Đế, đúng là mâu thuẫn mà?

Trong lòng Tần Lập nghĩ thế, bồng nhếch miệng khẽ cười, đứng dậy ưỡn lưng một cái, sau đó đi ra ngoài. Trên đường phố Thú Thần Thành, phồn hoa náo nhiệt, các loại thú tu hình thể khổng lồ đi qua đi lại, vô số nhân loại chen chân trong đó, giống như đi tới một thế giới kỳ dị.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có thú tu hình thể đặc biệt nhỏ đi ngang qua cạnh Tần Lập. Một con kiến to màu đen tuyền dài hơn một thước, thực lực chỉ có cảnh giới Địa Tiên, dường như đang lạc đường, mờ mịt đánh giá xung quanh.

Từ xa xa đột nhiên xuất hiện một con thú tu là thú ăn kiến hình thể cực lớn, nhìn thấy con kiến này, bỗng nhiên nổi lên phản ứng bản năng, muốn nuốt đối phương!

Nhưng mà nơi đây là Thú Thần Thành, ở nơi này nếu phát sinh chuyện như thế. Kết quả chỉ có một, đó chính là - bị đội hộ vệ chém giết, trực tiếp ném ra ngoài phơi thây hoang dã.

Đương nhiên nếu hung thủ là kẻ thực lực siêu mạnh, đội hộ vệ không phải là đối thủ, vậy thì có thể đi ngang. Chẳng qua thật sự tới cảnh giới đó, sẽ không nông cạn như vậy.

Con kiến lớn màu đen kia theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng trốn đi.

Con thú ăn kiến còn chưa đắc ý bao lâu, xa xa vang lên tiếng động trầm thấp. Một con voi khổng lồ lớn tới trăm thước, bước tiến nặng nề đi tới từ xa xa.

Đường phố Thú Thần Thành đã đủ rộng, nhưng nơi con voi khổng lồ này đi qua, vẫn tạo thành tràng cảnh gà bay chó sủa. Hình thể tên này thật quá khủng bố, đè ép người ta thật là quá mạnh.

Con thú ăn kiến kia vừa lúc chặn ở ngay trên đường con voi lớn này đi qua, ngây người một lát. Ngay khi con voi lớn lập tức đi tới sát cạnh nó, toàn thân rùng mình, tiếp đó nhanh chóng bỏ trốn.

- Trời ạ! Cái tên to lớn này thường ngày thật là rất ít gặp mà!

- Là Mãnh Ma Tượng viễn cổ (voi Mamut - Mammuthus), không ngờ rằng thứ này còn sống tới bây giờ, đã rất nhiều năm không nghe nói tới tin tức của nó!

- Hẳn là tới đây vì công chúa Thú Vương, sợ là Thú Vương đại nhân muốn mượn cơ hội này biểu diễn cho người ta thấy lực lượng của mình.

- Ừ, hẳn là thế. Như vậy xem ra Thú tộc vẫn còn rất mạnh mẽ mà!

- Ha ha! Thực lực mạnh yếu không phải kích cỡ lớn hay nhỏ...

Người trên phố không ngừng bàn tán, gần đây tràng cảnh như thế đều diễn ra mỗi ngày ở Thú Thần Thành.

Tần Lập nhìn thế mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên trở nên thông suốt. Một màn vừa rồi, so sánh với quan hệ giữa người với người, giống nhau cỡ nào?

Thế giới nào cũng như nhau, người mạnh đứng đầu, muốn người nhà được bình an, muốn sống tốt lành trên đời này, như thế phái có được thực lực làm người ta sợ hãi!

Như là Thông Thiên Đại Đế!

Một kẻ thủ đoạn độc ác như vậy, tàn nhẫn ra tay tàn sát sạch sẽ cường giả gia tộc Thần Vương, cho đến giờ không phải vẫn sống tốt lành đó sao. Chính là bởi thực lực của hắn làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi, dù ở trong lòng có muôn vàn bất mãn, nhưng sẽ tuyệt đối không dám biểu hiện ra ngoài. Đây...chính là thực lực!

Chẳng qua dù là Thông Thiên Đại Đế, cũng đã rất nhiều năm không ra tay nhắm vào bất kỳ người nào. Sau khi ngồi ổn vị trí chúa tể nơi Thần Vực, đã bắt đầu làm việc khiêm nhường. Lẽ ra bằng thực lực của ông ta, muốn diệt trừ một Thánh địa nào đó, là một chuyện rất nhẹ nhàng.

Nhưng một khi ông ta làm như thế, chẳng khác nào không để lại đường sống cho con cháu đời sau của mình nữa.

Cho nên, đời sống một người sẽ luôn có càn trở cùng bất đắc dĩ, Không ai có thể luôn ngang tàng mãi, cũng không có bất kỳ một gia tộc nào có thể huy hoàng muôn đời.

Đối với Tần Lập mà nói, chỉ cần đảm bảo những người đi theo cạnh hắn hiện giờ có thể hạnh phúc bình an, như vậy là đủ rồi.

Trở lại Thải Vân Phường, Tần Lập gặp lại Diệp Tử Kỳ, lần này Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân cũng ở đó. Hai người này đều có quan hệ thân thuộc với Diệp Tử Kỳ, hơn nữa quan hệ cũng không quá xa.

Tính tình bọn họ cũng rất hợp nhau, đã là bằng hữu nhiều năm, cũng rất phản cảm với Vương tộc Tam Địa. Cho nên, Diệp Tử Kỳ đưa chuyện ám sát vương tử Tam Địa, thi hành kế rút củi đáy nồi nói cho hai người bọn họ.

Hai người Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân, đều biểu thị nhất định ủnghộ!

Chẳng qua chuyện về Thiên Lệ Thủy, Diệp Tử Kỳ cũng không nói với hai người. Ngay cả chính Diệp Tử Kỳ cũng không hiểu được, vì sao chuyện này thà rằng tin tưởng Tần Lập vừa quen biết không bao lâu, cũng không chịu tin tưởng Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân đã quen biết nhiều năm, phẩm tính đạo đức đều rất tốt?

Có thể ở trong tiềm thức Diệp Tử Kỳ, phía sau lưng Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân đều có thế lực siêu nhiên không kém gì Diệp gia. Còn Tần Lập lại là người cô độc, không có uy hiếp quá lớn?

Cho nên mới nói, người sống sẽ luôn giống như thế, hoặc là có cố kỵ. Ngoại trừ chết đi, bằng không sẽ vĩnh viễn không bỏ được bí mật gì không thể nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK