Lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ cảm thấy được bế kiểu công chúa thật thoải mái. Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy vòng eo và đầu gối cô, nâng cô lên thật vững vàng.
Hoắc Vi Vũ ngả đầu tựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch đầy sức sống rồi từ từ nhắm mắt lại.
Hồi nhỏ, cô hay nghịch ngợm, thích chạy nhảy chơi đùa, nhưng cứ mỗi lần chơi mệt là ba lại tìm được cô, dù có đang ở đâu. Cô thích nằm nhoài trên lưng ba rồi nhắm mắt ngủ say sưa. Bên tai cũng là những tiếng "thình thịch" vững vàng ấy, tiếng tim đập đều đặn, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống như thế.
Người nhà họ Hoắc thấy Tư lệnh ôm Hoắc Vi Vũ đi, quân đội cũng rút lui hết thì quay ra nhìn nhau mà chẳng hiểu gì.
"Tư lệnh vừa mắt Hoắc Vi Vũ sao?" Hoắc Thuần tái mét mặt mày, hỏi với vẻ không tài nào hiểu nổi.
"Chắc không phải đâu. Tư lệnh thích cô ta thì chắc chắn đã tính sổ với ông con vì chuyện đánh con bé ban nãy rồi. Hoắc Vi Vũ xấu tính thế, kiểu gì chả hớt lẻo mách với Tư lệnh. Nhưng con xem, Tư lệnh đâu có làm gì ông con." Tần Diệu Ni nói.
Ông Hoắc nhìn Tần Diệu Ni với vẻ không vui, bà ta thấy thế vội cúi đầu. Tư lệnh vừa đi là bà ta lại thấy vết roi trên lưng đau rát.
"Được rồi, ai làm việc của người nấy đi. Một mình con oắt ấy còn chưa đủ sức động đến nhà họ Hoắc chúng ta." Ông Hoắc nói bằng giọng hơi bực bội.
"Nghe nói bạn trai cũ của Hoắc Vi Vũ bị em gái Cố Hạo Đình giật mất, hình như cuối tuần này sẽ kết hôn." Hoắc Thuần lẩm bẩm.
Tần Diệu Ni nghe thế bèn đoán: "Mẹ thấy vẻ mặt Tư lệnh không tốt lắm, chắc là định nhốt Hoắc Vi Vũ lại để cô ta khỏi làm loạn hôn lễ."
"Nhưng Tư lệnh bế cô ta ra mà." Hoắc Thuần vẫn có chút lo lắng.
"Con không thấy cô ta giả vờ ngất à. Con bé đó đúng là xảo quyệt. Sau này con đừng đến gần nó, kẻo nó lại trả thù con." Tần Diệu Ni kéo Hoắc Thuần lên tầng.
…
Cố Hạo Đình bế Hoắc Vi Vũ ra ngoài.
Hiếm có khi nào cô ngoan ngoãn như bây giờ, tựa vào lòng hắn, không giãy nảy cũng không cựa quậy, thân hình mềm mại tản ra mùi hương thanh nhã nhàn nhạt, vấn vít nơi chóp mũi khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Hắn không nỡ buông cô ra nên cứ bế cô đi thẳng một mạch về phía trước. Hoắc Vi Vũ nghỉ một lúc lâu, cứ thấy lạ là sao đi mãi chưa ra đến xe, bèn mở mắt ra, bắt gặp Cố Hạo Đình đang cúi nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm ngổn ngang cảm xúc.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Hoắc Vi Vũ như hẫng một nhịp tim. Cô ngoái lại nhìn chiếc xe chạy chầm chậm sau họ khoảng một mét, thắc mắc: "Sao chúng ta không lên xe?"
Cố Hạo Đình nhíu mày, nói với vẻ không vui: "Em nói nhiều quá."
Hoắc Vi Vũ: "…"
Gương mặt Cố Hạo Đình thoáng hiện vẻ lúng túng, hắn xoay người đi về phía ô tô. Trung tá Thượng lập tức mở cửa ghế sau.
Cố Hạo Đình đặt Hoắc Vi Vũ xuống băng ghế sau rồi mình cũng bước lên xe, kéo lại áo vest, sau đấy nhìn thẳng phía trước.
Hoắc Vi Vũ tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn hắn.
Ánh đèn đường rọi qua kính cửa sổ, chiếu lên một nửa người hắn, nửa còn lại vẫn như mờ như tỏ trong bóng tối, khiến người ta không nhìn thấu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Cô không ngờ lại có ngày mình ở chung hòa bình với hắn thế này.
Cố Hạo Đình quay sang, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Hoắc Vi Vũ.
Cô cũng không tránh, nhoẻn miệng cười, khen ngợi: "Tư lệnh Cố quả không hổ danh nam thần đẹp nhất nước này."
Cố Hạo Đình nghiêng người, lại gần rồi hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại.
Nếu không phải hắn kịp thời gọi điện cho Hoắc Dương, thì chẳng biết cô sẽ bị đánh đến mức nào, có còn ra hình người nữa không. Nỗi đau thể xác xót xa vào tận tim. Cô cảm ơn sự xuất hiện của hắn, không muốn nợ bất cứ ân tình nào, nên nếu hôm nay hắn muốn thì cô sẽ cho.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của Cố Hạo Đình.