Chương 587
LẦN NÀY ĐỔI LẠI CÔ LÀM NGƯỜI BẢO VỆ, CỐ HẠO ĐÌNH CỨ NỖ LỰC BAY CAO HƠN ĐI
“Cố Hạo Đình không còn gì có khác nào bị bẻ mất đôi cánh, nhổ mất nanh vuốt, tước mất mũ giáp. Duật Cẩn sợ anh ấy sẽ lại vùng dậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách nhổ cỏ nhổ tận gốc. Tôi không muốn vì mình mà anh ấy mất hết một đời thanh danh, còn phải chết thảm nơi đất khách. Thế nên tôi chỉ còn cách tới bên Duật Nghị.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Đừng nói như thể bản thân vĩ đại, tốt đẹp lắm. Thực ra cô chỉ là một người đàn bà ham hư vinh mà thôi. Khi Tư lệnh quyền cao chức trọng, cô chơi đùa với ngài ấy, còn khi ngài ấy sắp không còn lại gì, cô liền vội vàng tìm cành cao khác. Giống như lần này, Tư lệnh muốn cô sinh con cho ngài ấy, cô đã làm gì hả? Cô uống thuốc tránh thai, rõ ràng là thật lòng muốn làm con dâu nhà Tổng thống thật!” Trung tá Thượng hoàn toàn không hiểu nổi, thấy bất bình thay cho Cố Hạo Đình.
“Thế anh nghĩ Cố Hạo Đình có thể giải quyết chuyện này trong hai tháng sao? Hay là anh muốn hai tháng sau Duật Cẩn có thêm tội danh đổ lên đầu Cố Hạo Đình, nói anh ấy là kẻ đạo đức suy đồi dan díu với con dâu ông ta!” Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay.
“Cô nói đủ chưa? Chẳng qua cô chỉ muốn vừa có được Tư lệnh của chúng tôi vừa bám lấy người quyền thế, coi Tư lệnh như lốp dự phòng. Cái loại hai mặt nghĩ một đằng làm một nẻo, lắm mưu nhiều kế như cô tôi gặp nhiều rồi, mấy cô gái bán hoa cũng muốn nhận cô làm thầy đấy.” Trung tá Thượng càng tỏ rõ sự căm ghét và khinh bỉ.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Trung tá Thượng, không nói gì.
Mỗi người đều có nhận định của mình. Khi người ta nghĩ bạn không tốt, bạn có biện giải bao nhiêu nguyên do cớ sự với họ cũng vô ích. Họ sẽ không hiểu, chỉ càng cảm thấy bạn giả tạo, đáng ghê tởm hơn thôi. Họ có định kiến ăn sâu bén rễ trong đầu, cô không thể thay đổi quan điểm và cảm giác yêu ghét của người ta được.
Trước kia, cô chưa bao giờ biện giải cho mình, vì niềm kiêu hãnh, vì tính cao ngạo, vì tự tôn và nguyên tắc của bản thân, cũng chẳng bận tâm chuyện người khác hiểu lầm mình.
Lần này, cô đã yêu, yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến sẵn lòng nhún nhường chỉ mong níu kéo người thương, dù chỉ có một cơ hội mỏng manh, cô cũng muốn cố gắng hết sức giải thích cho hành động của mình. Cô muốn Trung tá Thượng hiểu cho mình rồi truyền lời với Cố Hạo Đình. Nhưng sự nhượng bộ, hạ thấp cái tôi của cô lại chỉ đối lấy sự nhục nhã và cười nhạo.
“Kệ anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi không thẹn với lòng là được.” Hoắc Vi Vũ lười chẳng muốn giải thích nữa.
“Hoắc Vi Vũ, nếu cô đã nói như thể mình vĩ đại, làm tất cả vì Tư lệnh như thế, thì tôi thành khẩn xin cô, vì ngài ấy, đừng bao giờ liên hệ hay có bất cứ tiếp xúc nào với ngài ấy nữa, có làm được không? Không có cô, Tư lệnh vẫn là người ngạo nghễ trên đỉnh cao danh vọng quyền thế, thiên hạ vô địch. Cô chính là gánh nặng, là xiềng xích trói buộc ngài ấy. Chẳng phải cô yêu Tư lệnh sao? Thế thì nói lời giữ lời, đừng tự vả mặt mình.” Trung tá Thượng nói bằng giọng nghiêm túc.
Hoắc Vi Vũ buông hàng mi dài che đi đôi mắt, không để ai thấu được cửa sổ tâm hồn mình.
Có thể Trung tá Thượng đối xử hà khắc với cô, nhưng lại một lòng trung thành với Cố Hạo Đình.
Không có cô, Cố Hạo Đình cũng không còn mối bận lòng nào, có thể ngồi trên vương vị tối cao, cũng không cần tiêu tốn quá nhiều sức lực, tâm huyết cho cô nữa.
Hắn đã quá mệt mỏi vì yêu cô.
Vậy thì buông tay thôi. Lần này, cô nên buông tay thật rồi.
Anh cứ bay cao đi, lần này đổi lại em sẽ là người âm thầm bảo vệ anh.
Hoắc Vi Vũ gật đầu với Trung tá Thượng: “Nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy. Cảm ơn đã làm tôi tỉnh ra. Không cần đưa tôi về, tới giúp anh ấy đi.”
Cô xoay người, một thân một mình lẳng lặng bước đi. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trung tá Thượng ghét Hoắc Vi Vũ là vì cảm thấy cô liên lụy đến Tư lệnh, làm ngài ấy tổn thương quá nhiều lần, cũng khiến Tư lệnh tức giận không biết bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ nhìn bóng lưng lẻ loi, gầy yếu như thể gió thổi là ngã, nhưng bước đi lại kiên định và kiêu hãnh của cô, trong lòng anh ta dâng lên chút thương cảm.
Thôi, anh ta chỉ cần Tư lệnh của mình sống tốt là được, những người khác anh ta không có thời gian để thương hại họ.
Danh Sách Chương: