Trong đầu Hoắc Vi Vũ rối rắm nhưng cô lại không dám lên tiếng, sợ bên kia nghe thấy, ai cũng xấu hổ.
Cố Hạo Đình nhéo mặt cô, hạ giọng: "Da mặt mỏng quá, phải dày lên mới được."
Hoắc Vi Vũ đập đầu vào đầu hắn: "Cho anh dày nè."
Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên, xoa trán cho cô: "Tôi từng luyện Thiết Bố Sam, còn em luyện Thiết Đầu Công. Ngốc thiệt!"
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn, vậy mà không nói lại được gì.
"Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ." Giọng Tần Vi vang lên ngoài nhà vệ sinh.
Hoắc Vi Vũ thở dài một tiếng, lòng rụng rời.
Tần Vi xoay chốt cửa nhà vệ sinh nam nhưng phát hiện ra cửa khóa nên gõ cửa, gọi to: "Hoắc Vi Vũ, quản lý Tăng đến rồi, sếp Ngụy bảo cô qua đó."
Hoắc Vi Vũ mím môi, nhìn qua khe cửa.
Cặp nam nữ kia thấy có người đến, không những không dừng lại mà còn mãnh liệt hơn.
Cô gái ngồi trên bụng người đàn ông, không để ý xung quanh.
Được rồi, bọn họ cũng không biết bên trong có người mà.
Bên nữ không kìm nén được âm thanh.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy với trí tưởng tượng của Tần Vi, chắc chắn sẽ cho là tiếng của cô.
Cô đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi, chết rồi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Muốn tôi giúp em giải quyết sao?" Mắt Cố Hạo Đình sáng rỡ nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nổi khùng, chỉ vào ngực hắn: "Là do anh gây ra đó. Là anh tự giúp mình, không phải giúp tôi."
"A, vậy được thôi, cứ đứng xem cảnh xuân tươi đẹp hiếm gặp như này đi." Cố Hạo Đình lười biếng nói, nhìn sang bên kia qua khe cửa.
Hoắc Vi Vũ nắm cằm hắn, xoay mặt hắn để hắn nhìn cô.
Cố Hạo Đình nhìn cô, nhướn mày, nhoẻn miệng cười.
Người có thể xoay mặt hắn, trên đời này cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất. Người khác hoặc là không dám làm, hoặc là không đủ năng lực.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng kì lạ, dùng khẩu hình miệng thốt ra hai chữ: "Giúp tôi!"
"Em về trước, ở nhà chờ tôi đi." Cố Hạo Đình trầm giọng.
Trừ về nhà, cô còn có thể đi đâu chứ?
"Tôi giúp em giải thích với bên Ngụy Tịch Phàm." Cố Hạo Đình nói thêm một câu.
Hoắc Vi Vũ chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, nhịp tim đập liên hồi không định giảm tốc độ chậm lại.
Giọng nói của Tần Vi lại vang lên: "Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ, cô làm gì bên trong vậy? Sao lại khóa cửa. Cô mà không lên tiếng nữa là tôi bảo quản lý đến bẻ khóa đó."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô làm việc chung với Tần Vi một tháng, cũng khá hiểu tính cô nàng. Cô ta hấp tấp vội vàng, chắc chắn có thể làm ra chuyện bẻ khóa cửa này lắm.
Nêu như bị Tần Vi phát hiện ra việc bên trong, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
"Anh mau lên đi!" Hoắc Vi Vũ thúc giục Cố Hạo Đình.
Hắn chậm rãi móc điện thoại ra, điều chỉnh chuông điện thoại.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại của hắn cực bắt tai.
Hành động của hắn khiến Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Đây không phải là bại lộ hành tung sao?
Cặp đôi ngoài kia đã phát hiện ra hai người, người đàn ông kéo quần lên.
Hoắc Vi Vũ chột dạ, tranh thủ khóa cửa lại.
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng cười.
"Ầm!" một tiếng, người đàn ông đá cửa, gào lên: "Móa nó, đi ra cho tao! Ông đây thịt mày!"
Mắt Cố Hạo Đình lóe sáng.
Hắn mở cửa, thân hình cao lớn che khuất tầm mắt của tên đàn ông lùn, lạnh lùng nói: "Anh nói thịt ai?"
Tên đàn ông lùn thấy Cố Hạo Đình quen quen nhưng vừa cua được người con gái thích mình nên hết sức gan dạ, đấm Cố Hạo Đình một cái.
Cố Hạo Đình tóm lấy cánh tay người đàn ông, tiện tay vung lên, tên kia ngã sõng soài trên mặt đất.
Cô gái kia nhận ra Cố Hạo Đình bèn mở cửa bỏ chạy, hy vọng Cố Hạo Đình không nhìn rõ mặt cô ta.
Tần Vi nhìn người chạy ra không phải Hoắc Vi Vũ, hoài nghi thăm dò, nhìn về phía phòng vệ sinh…