Chương 455 DÙ CÓ CHẾT CŨNG PHẢI CÓ ĐƯỢC EM
Ánh mắt Lâm Thừa Ân đanh lại sắc lạnh. Cậu ta ra lệnh: “Bắt cô ấy lên đây cho tôi.”
“Anh mà bắt em về, em sẽ nhảy xuống biển đấy.” Hoắc Vi Vũ uy hiếp.
“Em nhảy đi, em nhảy thì anh cũng nhảy. Anh muốn xem em quý cái mạng của Cố Hạo Đình hơn, hay là tiếc cái mạng của người anh em này hơn.” Lâm Thừa Ân bình tĩnh nói.
Nhìn thấy Lâm Thừa Ân cho người xuống bắt mình, Hoắc Vi Vũ ngẫm nghĩ: Nếu cô trở về thì nhất định Cố Hạo Đình phải chết.
Thế là cô quay người nhảy xuống biển, không chút do dự. Và Lâm Thừa Ân cũng nhảy theo.
Cậu ta ghìm chặt cổ Hoắc Vi Vũ, kéo lên thuyền. Hoắc Vi Vũ muốn nói gì đó, nhưng một cơn sóng dữ ập tới khiến cho cô không thể mở lời. Cuối cùng, Hoắc Vi Vũ bị một đám người bắt lên thuyền của Lâm Thừa Ân…
***
Trước khi lên máy bay, Cố Hạo Đình gọi điện thoại cho Hoắc Vi Vũ. Song gọi hai cuộc đều tắt máy.
Hắn gọi cho Trung tá Lý, hỏi: “Hoắc Vi Vũ đâu? Còn đang ngủ sao?”
“Thưa Tư lệnh, sau khi Tư lệnh đi, cô Hoắc đã gọi một người bạn tên là Lâm Thừa Ân đến đón cô ấy đi. Tôi lập tức phái người đuổi theo, quay được một đoạn video, Tư lệnh xem qua xem… có cần phải đón cô ấy về nữa hay không.” Trung tá Lý báo cáo.
“Video gì?” Cố Hạo Đình chau mày.
Trung tá Lý gửi video qua.
Trong video…
Hoắc Vi Vũ nói: “Làm sao thế được? Nếu em muốn sang nước B tìm hắn thì đã tìm cấp dưới của hắn cho nhanh, bắt anh vất vả cứu em ra khỏi đảo làm gì?”
Lâm Thừa Ân: “Em nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, biết chưa? Thân thể là của em, không ai chịu khổ thay em đâu, đừng làm anh và mọi người đau lòng nữa. Yên tâm đi, dù lần này người được phái sang nước B đàm phán là Sở Thanh Vân, nhưng chắc chắn Cố Hạo Đình vẫn phải chết. Về sau hắn sẽ không quấy rầy em nữa đâu.”
Hoắc Vi Vũ: “Vậy thì tốt quá, cuối cùng em cũng thoát khỏi hắn rồi.”
Cố Hạo Đình siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi cộm lên trên vầng trán rộng.
Cô vẫn muốn thoát khỏi hắn? Cô vẫn chỉ hận hắn không chết đi? Cô đồng ý bắt đầu lại từ đầu với hắn chỉ để mê hoặc hắn, khiến cho hắn thả lỏng cảnh giác, nhằm mục đích có cơ hội cầu cứu Lâm Thừa Ân phải không?
Cố Hạo Đình mất bình tĩnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cơn đau đớn làm nứt toác lớp vỏ trầm tĩnh nơi đáy mắt, khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu lên, đong đầy sát khí và khát máu.
“Chỉ có như vậy thôi à? Đoạn tiếp theo thì sao?” Cố Hạo Đình vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Trung tá Lý lại gửi một đoạn video khác cho hắn.
Hoắc Vi Vũ: “Dì ơi, đêm nay con muốn cho Thừa Ân một niềm vui bất ngờ, dì có thể giữ cậu ấy ở ngoài cho con được không?”
Mẹ Lâm: “Niềm vui bất ngờ? Niềm vui bất ngờ gì thế?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hoắc Vi Vũ: “Con muốn về chuẩn bị kĩ càng để đêm nay tỏ tình với Thừa Ân ạ.”
Xem xong đoạn video kia, Cố Hạo Đình lảo đảo lui về phía sau một bước, trong ánh mắt giăng kín vẻ cô đơn và tuyệt vọng.
Hắn ở nước B mấp mé bên bờ sinh tử, bọn họ lại ở đây ăn mừng vì hắn sắp chết đi. Hắn biết cô không yêu hắn, nhưng lại chẳng ngờ cô hận hắn thấu xương đến thế. Tâm sự nặng nề tích tụ trong lòng, vị ngai ngái trào lên làm cổ họng ngứa ran, Cố Hạo Đình ho một tiếng rồi phun ra máu tươi.
“Hạo Đình!” Sở Thanh Vân lo lắng hô lên.
“Tư lệnh!” Trung tá Thượng vội vàng bước tới đỡ hắn.
“Đến nhà Hoắc Vi Vũ.” Cố Hạo Đình hạ giọng ra lệnh.
“Tư lệnh về sơn trang Ly Uy đi. Tư lệnh vừa mới ho ra máu xong đấy.” Trung tá Thượng lo lắng.
“Tôi đã bảo là đến nhà Hoắc Vi Vũ, bây giờ đến anh cũng biết cãi lời tôi rồi phải không?” Cố Hạo Đình ôm ngực quát lên rồi lại ho khan hai tiếng vì kích động. Hắn giơ tay lau vết máu ở khóe môi đi. Dù có chết, hắn cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Danh Sách Chương: