Hoắc Vi Vũ đi vào văn phòng của Ngụy Tịch Phàm.
Gã nhìn thấy Hoắc Vi Vũ đến liền mỉm cười đứng lên, hất cằm về phía chỗ ngồi trước bàn làm việc: "Ngồi đi!"
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ ngồi xuống.
Ngụy Tịch Phàm đưa một cái phong bì cho Hoắc Vi Vũ: "Gần đây năng suất làm việc của cô không tệ. Đây là phần thưởng cho cô. Hạng mục tiếp theo tôi sẽ giao toàn quyền cho cô phụ trách, làm cho tốt vào, ổn thỏa sẽ được thưởng."
"Cảm ơn sếp Ngụy." Hoắc Vi Vũ cung kính nhận phong bì trong tay gã. Một xấp dày thế này chắc cũng khoảng hai mươi nghìn tệ. Hoắc Vi Vũ cứ thế bỏ vào trong túi xách.
Ngụy Tịch Phàm quan sát Hoắc Vi Vũ chốc lát, ngập ngừng vài giây rồi hỏi dò: "Tiểu Vũ à, cô có quan hệ thế nào với Cố Hạo Đình vậy? Hắn đối xử với cô đặc biệt thật đấy. Vừa nãy tôi còn nghe nói suýt chút nữa thì hai người kết hôn."
Hoắc Vi Vũ hơi nhếch môi, làm như đã hiểu ra gì đó.
Hôm qua Cố Hạo Đình đánh tiếng với Ngụy Tịch Phàm, cô đã biết Ngụy Tịch Phàm chắc chắn sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa cô với Cố Hạo Đình. Mà gã lại là dân kinh doanh, rất biết quan sát tình hình, phân tích lợi hại.
Cô ngước lên, nhìn sâu vào mắt Ngụy Tịch Phàm, vặn hỏi: "Sếp Ngụy, anh thấy Hoắc Thuần là người như thế nào?"
Ngụy Tịch Phàm đanh mặt, trong mắt thoáng qua vẻ phiền chán: "Tính tình trẻ con, không biết điều."
"Vậy trước đó thì sao?" Hoắc Vi Vũ lại hỏi.
"Mới nhìn thì cảm thấy xinh đẹp động lòng người, dịu dàng, nhu mì, có nét đáng yêu của mấy cô thiếu nữ ngây thơ." Ngụy Tịch Phàm thản nhiên nói.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười tuyệt đẹp, đứng dậy, bình tĩnh nói: "Mắt nhìn phụ nữ của đàn ông luôn biến đổi. Cố Hạo Đình cũng vậy. Sếp Ngụy à, ngài mà dồn hết sự chú ý vào một người phụ nữ thì nguy hiểm lắm đó, nên suy xét kĩ lưỡng rồi hẵng làm. Còn tôi lúc nào cũng sẵn sàng chờ ngài cho tôi nghỉ việc."
Ngụy Tịch Phàm không ngờ Hoắc Vi Vũ lại thấu đáo như vậy.
Cô gật đầu ưu nhã, rời khỏi văn phòng của hắn.
"Cô ta nói sao?" Lý Nghiên Hiền đi ra từ phòng trong.
"Cô gái này rất thông minh, bảo chúng ta đừng quá chú ý đến cô ấy nữa, chúng ta nên yên lặng quan sát thôi." Ngụy Tịch Phàm cân nhắc.
***
Hoắc Vi Vũ vừa đi đến cửa phòng làm việc liền nghe thấy các đồng nghiệp đang bàn tán về cô.
"Bạn trai cô ta cảm thấy làm tình với cô ta như làm với người chết nên cắm sừng cô ta rồi."
"Cho nên muốn nắm được trái tim của đàn ông thì phải thỏa mãn được anh ta. Hoắc Vi Vũ lạnh lùng băng giá, nhìn thì đẹp thật đấy nhưng ai có hứng thú đụng vào một con cá chết đâu chứ."
"À này, tôi kể cho mấy người nghe. Hôm qua tôi ở ngoài nhà vệ sinh nghe thấy tiếng "đại chiến" bên trong, tôi còn tưởng là Hoắc Vi Vũ, hóa ra là đôi nam nữ khác. Tôi cũng trông thấy Cố Hạo Đình trong nhà vệ sinh." Tần Vi hào hứng tung tin.
"Cô nói là hai nam một nữ sao?" Đồng nghiệp kinh ngạc.
"Trông không giống, quần áo Cố Hạo Đình chỉnh tề, hình như vô tình bị đôi kia vạ lây thôi." Tần Vi đỏ mặt.
"Cái kia của anh ấy có to không?" Đồng nghiệp hâm mộ hỏi.
"Tôi ngại chả dám nhìn, mà chắc là không. Cô gái kia hơi xấu, tôi thấy anh ấy không chút biểu cảm, rất bình thường." Tần Vi nói.
Hoắc Vi Vũ lạnh tanh bước vào phòng. Văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tần Vi xấu hổ, hỏi: "Tiểu Vũ, cô vừa đi đâu vậy? Không nhìn thấy cô đâu hết."
"Đi tặng quà thay Ngụy phu nhân." Hoắc Vi Vũ bình thản ngồi xuống, bật máy tính lên.
Mọi người thấy đời vẫn bình yên nên tiếp tục tám về Cố Hạo Đình.
"Cũng không biết kỹ năng của anh ấy thế nào, có tỉ lệ thuận với tướng mạo xuất chúng không nữa?"
"Hoắc Vi Vũ, kỹ năng của bạn trai cũ cô thế nào?" Tần Vi nhiều chuyện hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, lạnh nhạt đáp: "Tôi chưa làm gì với hắn nên cũng không rõ nữa."
Câu nói này như vả vào mặt đám người nói cô làm tình như cá chết kia vậy. Hoắc Vi Vũ nhớ tới câu nói của Hoắc Thuần. Cố Hạo Đình không hứng nổi sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào Hoắc Vi Vũ lại gửi một tin nhắn cho Cố Hạo Đình: "Đêm nay gặp nhau ở nhà tôi."