Chương 542 XẢ GIẬN
Tổng thống tìm đến thợ trang điểm, nhà thiết kế chuyên nghiệp của hoàng gia để chuẩn bị phục sức và làm đẹp cho Hoắc Vi Vũ. Mỗi một món trang sức được lựa chọn đều có giá lên đến hàng triệu.
Hoắc Vi Vũ nhìn hình ảnh mình trong gương, trông thì cao quý xa hoa, nhưng dưới lớp vỏ bọc lộng lẫy lại ẩn chứa một câu chuyện xấu xa bẩn thỉu của kẻ khác. Quả nhiên, bước chân vào nhà quyền quý thì mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ.
“Cô trang điểm thế này đẹp lắm đấy.” Duật Nghị khen.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, nhếch môi cười lạnh nhạt, không quên đá đểu gã: “Anh đang nói đến thể diện của gia đình anh đấy à?”
Duật Nghị: “…”
Tiệc mừng công được tổ chức tại khách sạn hoàng gia theo kiểu bao toàn bộ. Xung quanh khách sạn có hàng chục nghìn binh lính canh phòng nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng khó lọt. Công tác an ninh lại càng chặt chẽ hơn, bố trí tầng tầng lớp lớp. Ai muốn vào cũng phải xác thực vân tay, sau khi xác nhận thân phận và tư cách khách mời mới được vào trong, hơn nữa chỉ được mang theo vợ con, còn người yêu thì không được vào cùng.
Hoắc Vi Vũ vừa bước xuống xe, cánh nhà báo trực sẵn ở đó lập tức ùa lên bấm máy chụp lia lịa. Chụp ảnh xong, họ lại rút lui có trật tự theo sự chỉ huy của nhân viên an ninh.
Duật Nghị bước đến đứng cạnh Hoắc Vi Vũ, ôm eo cô. Hoắc Vi Vũ cứng người, nhìn về phía gã.
Duật Nghị cười gượng gạo nhưng không thu tay về. “Đây là mệnh lệnh của ba tôi.”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Cô không thích bị đàn ông chạm vào người.
Bỗng dưng, một bóng đen che đi tầm mắt, cô vừa ngẩng lên thì nhìn thấy Cố Hạo Đình. Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm lấy cô của Duật Nghị như thể một con thú dữ sẽ nhào đến ăn thịt người vậy.
Duật Nghị giật mình vội rụt tay lại.
“Đi theo tôi.” Cố Hạo Đình bỏ lại câu nói đó rồi xoay người rời đi, ngạo nghễ như một vị vua, khiến người ta buộc phải phục tùng.
Duật Nghị thở dài một hơi, cúi đầu cun cút theo sau Cố Hạo Đình. Sao gã không thể mạnh bạo cứng rắn được một lần chứ, thật sự rất muốn… cướp luôn người của Cố Hạo Đình cho rồi.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm, may mà có Cố Hạo Đình giải vây.
Quản gia Tăng đến chỗ cô, gật đầu rồi nói nhỏ: “Hy vọng cô không làm điều gì khiến mình phải hối hận. Cô hãy nhìn thử xung quanh đi.”
Hoắc Vi Vũ thầm giật mình, liếc xung quanh một vòng, thấy cả trăm binh sĩ xông ra từ khắp mọi hướng, ai nấy đều cầm súng chĩa thẳng vào cô.
Cô hiểu rồi, tối hôm nay gọi là tổ chức tiệc mừng công, nhưng thực chất là Hồng Môn Yến.
Hoắc Vi Vũ đi một mình vào đại sảnh, được nửa đường thì chợt nghe có người gọi: “Tiểu Vũ.”
Cô quay đầu nhìn thấy Hoắc Cương Liệt đang mỉm cười nhìn mình.
“Chúng ta nói chuyện một lát được chứ?”
Hoắc Vi Vũ nhìn ý cười trong mắt Hoắc Cương Liệt, đôi mắt càng trở nên lạnh nhạt. Ông ta ép cô phải bỏ họ Hoắc, dùng gậy đánh cô như thể muốn cô chết ngay tại chỗ, tất cả những chuyện đó cả đời này cô sẽ không quên.
“Nói ở đây luôn đi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Cương Liệt có vẻ không được tự nhiên, rồi tỏ vẻ hiền từ, ôn hòa, nói với cô: “Ông đã xem buổi phỏng vấn trên mạng hôm qua rồi, chúc mừng cháu. Hôm nay họ hàng nhà mình đều đến chúc mừng cháu đấy. Mọi người đều cảm thấy mừng cho cháu. Thế khi tổ chức hôn lễ với cậu Duật Nghị, cháu có định về nhà mẹ đẻ làm tiệc báo hỉ không?”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, liếc Tần Diệu Ni với Hoắc Thuần qua khóe mắt rồi nhếch môi cười khẩy. Cô còn chưa quên mối thù giết cha đâu.
“Có lẽ là có.” Hoắc Vi Vũ nói kiểu lập lờ.
“Thật không?” Hoắc Cương Liệt vui ra mặt, sau đấy lại tỏ vẻ áy náy: “Cháu không trách ông từng đối xử hà khắc với cháu chứ?”
“Quả thực tôi cần có nhà mẹ đẻ, vì dù sao cũng phải giữ thể diện cho gia đình Tổng thống. Tôi không muốn có bất cứ lời nói khó nghe nào được truyền ra từ nhà mẹ đẻ của mình, nếu để tôi nghe được điều gì chối tai thì tôi sẽ thẳng tay xử lý, mặc kệ đó là ai.” Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần lườm cô bằng cặp mắt đỏ lòm vì đố kỵ, tay bấu chặt vào người Tần Diệu Ni.
“Câu này sao nghe cứ như là đang chỉ chó mắng mèo ấy nhỉ.” Tần Diệu Ni nói bằng giọng điệu quái gở.
“Câm mồm.” Hoắc Cương Liệt đanh giọng quát.
Tần Diệu Ni vẫn biết sợ bố chồng nên vội vàng cúi đầu, không dám hó hé câu nào nữa.
Danh Sách Chương: