Chương 398 ĐÁNH MỘT TRẬN THẬT ĐẸP LÀM SÍNH LỄ KẾT HÔN
Hoắc Vi Vũ nhìn theo bóng lưng của Ngụy Ngạn Khang, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành. Gã này chắc chắn không nói ra được tin tức có ích gì đâu. Cô không muốn đi theo, bởi vì sợ phải nghe thấy điều mà mình không muốn, bèn dứt khoát quay vào văn phòng, không đi cùng gã.
Ngụy Ngạn Khang: “…”
***
Thủ đô.
Cố Hạo Đình bị cúp mất điện thoại, bèn nhìn Trung tá Thượng đứng bên cạnh rồi hỏi: “Tôi còn bao nhiêu thời gian nghỉ?”
Trung tá Thượng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: “Còn hai tiếng nữa, tôi kê chiếc giường cho Tư lệnh ở đây luôn nhé?”
“Không ngủ, chuẩn bị xe đi, tôi đến phủ Tổng thống một chuyến.” Cố Hạo Đình nói xong bèn đứng dậy, nhanh chóng khoác áo vest vào.
“Tư lệnh nghỉ một lát đi, từ tối hôm qua đến giờ Tư lệnh đã chợp mắt tí nào đâu.” Trung tá Thượng nói mà lòng đau nhói.
“Tôi không muốn để cô ấy thất vọng. Nếu tôi đã ép cô ấy lấy mình thì phải đánh trận này cho thật đẹp.” Cố Hạo Đình đi thẳng ra ngoài.
Trung tá Thượng lập tức chuẩn bị xe.
***
Trong phòng làm việc của phủ Tổng thống.
“Hạo Đình, có chuyện gì vậy?” Tổng thống mỉm cười hỏi.
Cố Hạo Đình nhếch miệng nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười. Hắn nói thẳng vào vấn đề chính: “Tôi muốn đưa thủ trưởng hải quân Hồng Việt Hải lên làm người đứng đầu đợt này. Tổng thống có cách nào hay không?”
Nụ cười của Tổng thống trở nên gượng gạo: “Cuộc tuyển cử này là công khai, công bằng, công chính, cơ hội của thủ trưởng khu vực Hồng Việt Hải rất lớn, cậu không cần lo lắng.”
“Chuyện là do người làm, nếu chỉ dựa vào may mắn thì luôn luôn bị động. Tôi không cần cơ hội lớn, tôi cần 100%.” Cố Hạo Đình nhìn Tổng thống đăm đăm, hạ giọng nói.
Tổng thống không cười nữa, vẻ mặt nặng nề hơn, đoạn thở dài nói: “Cậu và Tướng quân Mai là trợ thủ đắc lực của tôi. Tôi biết lần tuyển cử này chính là cuộc đấu quyền lực giữa hai người, tôi giúp ai cũng không tiện, đành phải bo bo giữ mình thôi vậy.”
“Ha.” Cố Hạo Đình bật cười một tiếng, đôi mắt chim ưng dường như có thể nhìn thấu cả nội tâm ông ta: “Tôi cũng tán thành việc Tổng thống bo bo giữ mình, chỉ không biết là phó Tổng thống có định bo bo giữ mình như Tổng thống không thôi. Hy vọng ngài Tổng thống có thể kìm hãm ông ta một chút.” Vietwriter.vn
Sắc mặt Tổng thống hơi tái đi, trong mắt thoáng qua vẻ e dè. Ông ta mỉm cười che giấu tâm trạng mình: “Được rồi, tôi sẽ để ý chặt chẽ phía bên ấy.”
Cố Hạo Đình quay người, rảo bước ra khỏi phủ Tổng thống.
Quản gia Tăng đi tới, hỏi Tổng thống với vẻ âu lo: “Tổng thống nói xem có phải Tư lệnh đã biết Tần Minh là người của chúng ta rồi không?”
“Lòng dạ cậu ta thâm sâu khó lường, nhưng nếu cậu ta bắt tay với Du Tiệp Ngạo thì khó mà ép vào khuôn khổ được. Phó Tổng thống cũng hiểu rõ chuyện này, bên đó sẽ không giúp Cố Hạo Đình đâu. Nhân cơ hội này, phải làm suy yếu quyền lực của Cố Hạo Đình đi. Mai Kính Sơn dễ khống chế hơn cậu ta nhiều. Bảo Tần Minh nhất định phải làm việc cho cẩn thận, đừng có để Cố Hạo Đình nhìn ra sơ hở đấy.” Tổng thống đã hạ quyết tâm.
“Vâng.” Quản gia Tăng gật đầu.
***
Bên ngoài phủ Tổng thống.
“Tư lệnh, Tổng thống có ý gì vậy? Ông ta đồng ý không can thiệp vào chuyện này rồi sao?” Trung tá Thượng lo lắng hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh như băng. Hắn đã cho ông ta cơ hội. Con đường này, hắn buộc phải đi tới cùng thôi.
“Thực thi.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Trung tá Thượng hơi khựng lại, trong mắt thoáng vẻ gấp gáp: “Vâng.”
Anh ta nhận lệnh, gọi đi một cuộc điện thoại, chỉ nói hai chữ ngắn gọn: “Thực thi.”
Cố Hạo Đình đi về xe của mình. Một trận gió thổi qua khiến bụi mù vẩn lên trong không khí. Thế thời sắp biến đổi khôn lường. Hắn đứng giữa trung tâm quyền lực, thao túng hết thảy trong tay.
***
Hoắc Vi Vũ làm mới trang mãi mà không thấy tin tức đặc biệt nào, trong lòng cứ bồi hồi bất an. Nếu nhìn thấy tin tức thì có lẽ cô sẽ yên tâm hơn một chút. Cô rất lo Cố Hạo Đình sẽ có chuyện gì.
Danh Sách Chương: