Chương 430 TƯ LỆNH NHƯ BÓNG HÌNH LEN LỎI VÀO CUỘC SỐNG CỦA CÔ
Về đến nhà, Hoắc Vi Vũ ngủ mơ mơ màng màng ngủ hết hai ngày.
Yêu một lần, chia tay một lần mà như trải qua một trận đất trời sụp đổ.
Giữa đôi lần tỉnh giấc, cô nhớ lại đôi môi dịu dàng của hắn, nhớ cảm giác nó hôn ngấu nghiến lấy môi mình, rồi lại thấy sao mà quá hư ảo cứ như cô có một giấc mơ dài, khiến cô hốt hoảng và mông lung mơ hồ.
Trong hai ngày này, cô không xem ti vi, cũng không mở máy tính. Cô sợ một khi lên mạng sẽ không cầm lòng được tìm kiếm tin tức liên quan đến hắn.
Đã là nụ hôn tạm biệt rồi, nghĩa là đặt dấu chấm hết rồi phải không?
Cô mở tủ lạnh, mì tôm đã sạch nhẵn, xúc xích, cà chua và trứng cũng chẳng còn. Cô xoa cái bụng đã đói đến cồn cào suốt mấy ngày, thầm nghĩ phải đi siêu thị mua ít thức ăn thôi.
Cô đóng cửa tủ lạnh, đi đánh răng rửa mặt, nhìn hình ảnh rệu rã tinh thần của mình trong gương. Chán chường hết hôm nay thôi, từ ngày mai sẽ lấy lại tinh thần.
Cô cầm túi xách cuốc bộ đến siêu thị gần đó.
“Anh yêu à, anh phải chăm sóc mình thật tốt đó nha. Moah!” Một cô gái nói chuyện điện thoại bằng giọng nũng nịu đi lướt qua cô.
Hoắc Vi Vũ vô thức nhìn theo cô gái đó. Từ “Chăm sóc” của cô gái ấy khiến cô nhớ đến từ “Cố”, “Chiếu cố”, cô thầm nghĩ họ của Cố Hạo Đình nghe êm tai thật đấy.
Cô bước vào cửa siêu thị thì bắt gặp cảnh một chàng trai nhét tai nghe vào tai bạn gái: “Bài này hay lắm, em nghe thử xem.” Nghe… hay…
Tên của Cố Hạo Đình cũng rất hay*.
* Từ “nghe hay” trong tiếng Trung có âm đọc gần giống “Đình” trong tên Cố Hạo Đình.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu đi lướt qua, lại liên tưởng trong vô thức.
Vi Vũ, uy vũ.
Uy vũ không chịu khuất phục. Tên cô nghe cũng khí khái lắm đấy chứ. Cô cứ vừa đi vừa thả hồn như thế.
“Này, tránh đường!” Đằng trước có một nhân viên siêu thị đẩy xe đi về phía cô.
Hoắc Vi Vũ khựng lại, chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe người kia hốt hoảng hô lên: “Cẩn thận!”
Bỗng dưng, một cánh tay rắn chắc kéo cô sang một bên. Cô va vào lòng người đó theo quán tính. Cô ngẩng lên nhìn theo phản xạ.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông nọ hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu với vẻ hờ hững.
“Không sao thì tốt rồi.” Người đàn ông đó nhìn cô với vẻ kỳ lạ rồi xoay người rời đi.
Hoắc Vi Vũ mua hai gói mì tôm to, cà chua, xúc xích, trứng gà, thịt ba chỉ thái lát mỏng, nấm kim châm và gần hai cân sườn heo rồi xách đồ ra quầy thanh toán.
Người đàn ông xếp hàng trước cô tiện tay lấy một hộp bao cao su.
Hoắc Vi Vũ liếc cái giá đó, nhìn chằm chằm vào đống bao cao su, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Người đẹp không định thanh toán à?” Nhân viên thu ngân hỏi. Vietwriter.vn
“À.” Hoắc Vi Vũ đặt đồ lên quầy thanh toán, mò tay vào túi lấy tiền. Nhưng tìm một hồi mà cô chẳng thấy ví đâu, tìm thêm một lần vẫn không thấy, bấy giờ mới quan sát cả túi mới thấy túi đã bị kéo khóa toang hoác từ bao giờ rồi. Đến chuyện bị móc trộm tiền lúc nào cô cũng không biết nữa.
“Tổng cộng hai trăm lẻ bảy tệ.” Nhân viên thu ngân nói.
“Ừm… ngại quá, ví của tôi bị trộm mất rồi.” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ ái ngại.
“À.” Nhân viên thu ngân thu lại đống đồ kia.
Hoắc Vi Vũ thở dài, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, xoa bụng.
Điện thoại thì chưa mua, ví thì bị trộm. Tất cả tiền mặt, thẻ và chứng minh thư của cô đều ở trong ví. Xem ra hôm nay phải nhịn đói rồi. Sao cô lại thảm thế này chứ. Đành quay về vậy, mai rồi đi làm lại chứng minh thư với thẻ ngân hàng.
Nhưng vừa ra khỏi thang máy, cô đã thấy tám người đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa nhà mình. Hoắc Vi Vũ thầm giật mình, chẳng lẽ Cố Hạo Đình đến tìm cô? Không thể nào. Đáng lý hắn không thể xuất hiện ở đây mới đúng.
Tám người đàn ông kia thấy Hoắc Vi Vũ thì liếc mắt ra dấu cho nhau rồi đồng loạt chạy về phía cô.
Hoắc Vi Vũ nhận thức được nguy hiểm liền vội vàng trở lại thang máy, nhưng tám tên lính kia cũng kịp bước vào theo.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Danh Sách Chương: