Chương 350 NGƯỜI NÀY LÀ MỘT NHÂN TÀI, MỘT VỊ VUA
Dinh thự Tổng thống.
Tổng thống vừa mới đến nơi thì Tướng quân Mai cũng tới.
“Tổng thống nhất định phải giao cô gái này cho tôi.” Tướng quân Mai nói toạc yêu cầu của mình một cách thô lỗ.
Tổng thống nhìn Mai Kính Sơn rồi nói với quản gia Tăng: “Bế cô ấy vào đây đi.”
Sau đó ông ta dừng lại, nhìn vào tay quản gia Tăng rồi nói thêm một câu: “Đeo găng tay vào.”
Tướng quân Mai nhìn quản gia Tăng bế Hoắc Vi Vũ vào, bèn chau mày nói với Tổng thống: “Tổng thống có ý gì đây? Định bao che thiên vị cho Cố Hạo Đình sao? Tôi không phục!”
“Kính Sơn à, tôi với ông có quan hệ thế nào?” Tổng thống bình tĩnh hỏi.
Mai Kính Sơn nhìn Tổng thống, không đoán ra ông ta có ý gì.
“Phu nhân của tôi là họ hàng với vợ ông, hai người bọn họ từ bé đã thân như chị em ruột thịt, chúng ta lại trưởng thành từ cùng một quân khu, là bạn nối khố với nhau, có nói là anh em cũng không hề quá đáng. Ông nghĩ tôi sẽ thiên vị cho Cố Hạo Đình mà không thiên vị ông hay sao?” Tổng thống nói lời thấm thía.
“Nhưng vì sao Tổng thống không giao con ả đó cho tôi? Ả đàn bà này là người của Cố Hạo Đình, tôi nhất định phải dồn hắn vào thế yếu mới được. Thằng ranh này quá ngông cuồng, con Lâm nhà tôi tự sát vì hắn, nằm viện đến nửa tháng trời mà hắn chẳng ngó ngàng gì đến!” Mai Kính Sơn điên tiết nói.
“Lỗ mãng, chỉ muốn vui sướng nhất thời thôi sao!” Tổng thống cao giọng gắt: “Vừa rồi nếu tôi không đến cứu ông thì ông vùi xác dưới đất lâu rồi. Dám cướp người ngay trong địa bàn của người ta, ông muốn chết sao? Có biết xung quanh có bao nhiêu tay súng bắn tỉa chĩa vào mình không? Có khi ông còn chưa nhìn thấy Cố Hạo Đình ở đâu thì đã bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ rồi!”
Mai Kính Sơn nghĩ lại mà rùng mình: “Hắn không dám nổ súng thật chứ?”
“Ông nói xem.” Tổng thống hỏi vặn lại.
“Hắn làm thế là mưu phản!” Mai Kính Sơn nói đầy nghĩa khí.
“Thế thì sao, hả? Ai trấn áp được hắn? Gọi viện binh từ bên ngoài? Viện binh bên ngoài không phải kẻ ngốc, bọn họ nhất định sẽ có yêu sách rất cao, chưa chắc tôi với ông đã gánh được đâu!” Tổng thống thận trọng nói.
“Thế chẳng lẽ Tổng thống muốn cổ vũ cho hắn huênh hoang như thế mãi à? Hắn sắp giẫm lên đầu Tổng thống rồi đấy.” Mai Kính Sơn châm ngòi.
“Nếu trời muốn hắn diệt vong thì ắt phải khiến cho hắn điên cuồng trước. Tôi phong vương cho hắn là có cái lý của việc phong vương. Đạo trung dạy rằng, nên tránh mũi nhọn của địch mà dùng nó để đạt được mục đích của mình. Giống như dùng nước ấm nấu ếch làm mài mòn thế lực vậy, chúng ta nhổ hết lông vũ, bẻ gãy cánh chim của hắn, rồi mới bóp chết hắn như con sâu cái kiến, ông có hiểu không?” Tổng thống phân tích ra thâm ý sâu xa.
Mai Kính Sơn là một kẻ hữu dũng vô mưu, tuy không hiểu nhưng cũng cảm thấy lời của ông ta rất có lý.
“Vậy giờ chúng ta nên làm thế nào?” Mai Kính Sơn bối rối hỏi lại.
Tổng thống nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Ông có dám chắc cô ta là gián điệp không?”
Mai Kính Sơn tỏ vẻ khó xử: “Không dám chắc lắm, nhưng Giang Khả quả thực chết vì ả ta. Có lẽ ả ta có quan hệ gì đó với Giang Khả đấy, biết đâu được chính ả ta đang giữ tín vật cũng nên.”
Hai mắt Tổng thống sáng ngời lên: “Ông nói cô ta đang giữ tín vật sao?”
Mai Kính Sơn cúi đầu: “Tôi chỉ đoán thế thôi.”
“Ừm, biết rồi, để tôi xử lý chuyện này.” Tổng thống nói như có điều suy nghĩ.
“Này… những người ủng hộ tôi còn đang theo dõi vụ này đấy, Tổng thống có thể nhốt cô ta vào phòng tối được không? Nếu không tôi biết rút chân thế nào đây?” Mai Kính Sơn đề nghị.
Tổng thống nhìn ông ta một lát rồi gật đầu.
Mai Kính Sơn được xoa dịu bèn an lòng bỏ đi ngay.
Quản gia Tăng nhìn theo bóng lưng của Mai Kính Sơn, thở dài nói: “Tướng quân Mai đúng là thô lỗ, tài trí thì không có mà lỗ mãng thì quá thừa. Ông ta với Tư lệnh Cố như đáy vực với trời cao, chẳng thể nào so sánh được.”
“Bây giờ phó Tổng thống đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, con tôi lại cần có Cố Hạo Đình nâng đỡ, nhưng hắn khiến cho người ta phải kiêng dè quá. Dù Mai Kính Sơn hữu dũng vô mưu nhưng lại dễ khống chế hơn nhiều.” Tổng thống suy nghĩ sâu xa. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Không những không thể đắc tội với hai thế lực này mà còn phải điều hòa sao cho cân bằng, Tổng thống mắc kẹt ở giữa mới là người gian khổ nhất.” Quản gia Tăng đau lòng nói.
“Từ xưa đến nay, vị trí đế vương có dễ làm bao giờ đâu? Hy vọng là Nghị nó hiểu được.” Tổng thống thở dài rồi dặn dò chuyện chính: “Ông đi sắp xếp đi, cô gái kia nhất định phải được chứng minh trong sạch rồi thả ra thì mâu thuẫn lần này mới lắng xuống được.”
“Vâng.”
Danh Sách Chương: