Chương 339 HẮN GIÁNG XUỐNG TRẦN, TỎA ÁNH HÀO QUANG
Nước đá dội lên mặt Hoắc Vi Vũ làm cô lờ mờ tỉnh lại. Trong đầu hiện lại cảnh tượng cuối trước khi hôn mê, cô mở choàng mắt.
Giang Khả đứng trước mặt, nhìn xuống cô với ánh mắt lạnh thấu xương.
“Là anh sao?” Lòng Hoắc Vi Vũ hơi hồi hộp, có dự cảm chẳng lành.
“Hóa ra cô quen Cố Hạo Đình à?” Giang Khả nói với giọng quái gở, mắt đỏ quạch như bước ra từ địa ngục.
Hoắc Vi Vũ cố gắng khiến mình tỉnh táo, hất cằm lên, nhìn thẳng: “Tôi không hề hé miệng tiết lộ về chuyện của anh.”
“Không hề hé miệng à?” Giang Khả cười lạnh, hoàn toàn không tin, chất vấn: "Điện thoại tôi đưa cô đâu rồi? Đồ tôi đưa cô nữa? Ở đâu rồi?”
"Lúc trước anh đưa điện thoại và dây chuyền cho tôi, tôi đã đoán ra rồi. Chỉ là anh cảm thấy đưa tôi cầm sẽ an toàn hơn là để chỗ anh thôi. Tôi không muốn dây vào chuyện của các người nên chôn điện thoại với dây chuyền cùng một nơi. Tôi cho rằng chỉ cần anh tra ra vị trí điện thoại thì có thể tìm được dây chuyền.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
"Cô nghĩ tôi sẽ tin lý do này sao?" Ánh mắt Giang Khả khóa chặt trên người Hoắc Vi Vũ.
“Tôi chỉ nói sự thật, chẳng có lý gì lại gạt anh.” Hoắc Vi Vũ quả quyết.
Giang Khả bóp cằm cô, nói với giọng tàn khốc: “Nếu cô đã chôn rồi thì ắt biết là chỗ nào, đúng không?”
Mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên một tia sáng, cô thực sự không nhớ rõ. “Tôi chôn trong núi, nơi đó cách đường cái khoảng một trăm mét.”
Giang Khả càng bóp mạnh, toàn thân toát lên sự gian xảo: “Ngọn núi kia lớn như vậy, cô lại nói với tôi là cách đường cái khoảng một trăm mét, cô có biết Cố Hạo Đình giết bao nhiêu anh em của tôi rồi không? Có biết bao nhiêu
anh em của tôi đã hy sinh vì sợi dây chuyền này không?”
“Anh giết tôi cũng vô dụng thôi. Hôm đó trời tối om, sao tôi có thể nhớ cụ thể vị trí được? Chính vì tôi không muốn dính dáng gì đến chuyện các anh nên mới không để điện thoại và dây chuyền bên người.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Giang Khả kích động vô cùng, tay đang siết lấy cằm cô run lên, giống như đang kìm nén cảm xúc của mình. Hắn nhìn kĩ Hoắc Vi Vũ, đoán xem cô đang nói thật hay đang lừa hắn.
“Anh nghĩ thử xem. Nếu như tôi đưa cho Cố Hạo Đình thật thì kết quả sẽ thế nào? Liệu có được như bây giờ không?” Hoắc Vi Vũ vặn hỏi ngược lại.
Giang Khả cảm thấy cô nói cũng đúng. Nếu như Cố Hạo Đình lấy được dây chuyền, chắc chắn sẽ bay đến nước M, liên hệ Đảng M trước tiên.
Hắn rút tay lại, lạnh lùng ra lệnh: "Tôi muốn cô lập tức tìm dây chuyền cho tôi. Trước bình minh mà vẫn tìm không thấy thì tôi đành chôn cô cùng với các anh em của tôi vậy.”
“Anh có thể tỉnh táo, nghĩ kĩ lại được không? Tôi vốn không muốn lấy sợi dây chuyền, cũng không làm anh em anh bị thương.” Hoắc Vi Vũ định thử phân tích phải trái.
Giang Khả bóp cổ Hoắc Vi Vũ: “Nhưng cô làm Minh Nặc bị thương, chỉ riêng lý do này thôi cũng đáng chết rồi.”
“Cho nên anh vốn không hề có ý tha cho tôi.” Hoắc Vi Vũ nói một cách lý trí, vành mắt đỏ lên.
“Ngày đó, sau khi anh đi, Phùng Tri Dao tự dùng gậy gỗ đâm vào vùng kín của mình. Cô ta đổ oan cho anh là do anh làm, dùng cớ này ép Cố Hạo Đình giúp cô ta lấy Thanh Vân. Tôi đến cảnh cáo cô ta, nói tôi có quay phim lại thì cô ta đến nhà tôi hủy hết bằng chứng. Cô ta đã bắt gặp Minh Nặc ở nhà tôi. Trước đó thằng bé đã bị cô ta nhốt lại đánh đập nên chạy trốn tới nhà tôi. Có khả năng người làm Minh Nặc bị thương là cô ta đó.” Hoắc Vi Vũ phân bua.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Giang Khả trầm ngâm, hình như hắn nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn.
"Đi thôi, tìm thấy dây chuyền rồi tôi sẽ thả cô đi." Hắn lôi Hoắc Vi Vũ ra ngoài.
Bên ngoài trời đang đổ mưa to. Hắn không thèm bung ô, đi về phía xe mình. Đột nhiên, đèn xe xung quanh đều bật sáng.
Mấy chục chiếc xe bọc thép vây quanh họ, các binh sĩ cầm súng chĩa thẳng vào họ.
Trung tá Thượng giơ một chiếc ô đen lớn, đứng cạnh Cố Hạo Đình, đứng giữa bao người.
Cô biết ngay mà, không ai có thể biến mất dưới tầm mắt Cố Hạo Đình.
Danh Sách Chương: