Mục lục
Ngài Cố Thân Mến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 544 MUA VỢ

Quản gia Tăng nhanh trí tiến lên một bước rồi nói với giọng ôn hòa: “Luật pháp nước ta đã quy định cờ bạc ăn tiền từ năm nghìn trở nên bị coi là hoạt động phi pháp, cho nên không tính.”



Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn ông ta, vẫn thản nhiên như không, nhếch môi từ tốn nói: “Còn nữa không? Nếu tôi nhớ không nhầm, thì khi bắt giữ đối tượng tham gia cờ bạc phi pháp tại hiện trường sẽ phạt tù bảy ngày và thi hành lệnh xử phạt hành chính.”



Quản gia Tăng thầm giật mình, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt. Cố Hạo Đình đã nắm rõ điều luật này, ông ta không thể rơi vào bẫy của hắn được. Sau một thoáng chần chừ, quản gia Tăng cúi đầu nói: “Nội dung cụ thể để tôi về xem lại đã.”



“Không cần.” Cố Hạo Đình cầm quyển Luật Hình sự để trên bàn lên đưa cho ông ta: “Nội dung chi tiết đã được viết trong điều luật số 303, ông xem cho kỹ đi.”



Quản gia Tăng nhận lấy quyển luật rồi nhìn về phía Tổng thống với vẻ khó xử. Lúc này Tổng thống đã tái mét mặt mày, không nói năng gì.



Cố Hạo Đình đúng là gian xảo hơn cả cáo, ông ta thật quá sơ sót khi không dặn Duật Nghị cách xa hắn.



Cố Hạo Đình đứng lên, đi tới trước mặt Tổng thống, nói: “Có là anh em ruột thịt cũng phải rạch ròi chuyện tiền nong. Nếu ông cho rằng tôi và Duật Nghị phạm tội đánh bạc trái phép thì tôi sẵn sàng cùng cậu ta đến trại tạm giam để “thị sát” luôn bây giờ. Còn nếu ông cho rằng đây chỉ là một vụ cá cược bình thường thì tôi cũng không khách sáo mà nhận lấy số tiền hai trăm triệu kia đâu.”



“Hôm nay là tiệc mừng công của cậu, giờ mà tới chỗ đó thì không ổn lắm đâu. Không sao, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.” Tổng thống gượng cười nói.



Cố Hạo Đình nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi nói rõ lại lần nữa, hoặc là ông phán bọn tôi tội đánh bạc trái phép rồi nhốt vào trại tạm giam ngay bây giờ, tình hình cụ thể tôi sẽ nói rõ với công chúng sau, cũng sẽ đưa ra video làm vật chứng; hoặc là thanh toán số tiền hai trăm triệu kia đi.”

Tổng thống siết chặt nắm đấm, đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc. Nếu Duật Nghị bị bắt vào trại tạm giam với tội danh đánh bạc trái phép, thì cả đời này nó không thể tiến thân trên con đường chính trị nữa, chứ đừng nói đến chuyện làm Tổng thống. Hơn nữa, giờ mà cả hai cùng vào trại tạm giam, thì đồng nghĩa với việc Cố Hạo Đình thoát được Hồng Môn Yến ông ta chuẩn bị riêng cho hắn. Nhưng số tiền hai trăm triệu đó ông ta biết kiếm ở đâu đây?



Duật Cẩn nghiến răng nói: “Tôi không có nhiều tiền như thế, dù vay mượn bạn bè cũng không đủ.”



“Ông biết tôi muốn gì mà.” Cố Hạo Đình nói đầy tính ám chỉ.



Duật Cẩn cười sượng ngắc, sự phẫn nộ và vẻ gian xảo choán đầy đôi mắt.



“Cứ bắt thằng Nghị viết giấy vay nợ đi, hy vọng rằng trong một năm nó có thể trả hết.” Dứt lời, Tổng thống liếc sang phía Duật Nghị bằng ánh mắt sắc bén.



Duật Nghị mím môi, gục đầu, liếc trộm ba mình một cái, vừa chạm phải ánh mắt ông ta đã run bắn người, cuống cuồng nhìn xuống đất.



“Cũng được.” Cố Hạo Đình nhìn về phía Duật Nghị, “Viết giấy nợ đi, tôi sẽ tính theo lãi suất vay của ngân hàng.”



Tổng thống tức tối xoay người rời khỏi phòng.



Duật Nghị viết giấy nợ xong liền đuổi theo: “Ba nghe con giải thích đã.”



Tổng thống quay phắt người lại, tát gã một phát, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ: “Tao mất bao tâm tư công sức trải đường cho mày, tính toán đến bạc cả đầu để mày phá đám thế này à! Bảo sao đến Hoắc Vi Vũ cũng nói mày là Tần Nhị Thế[1].”



Duật Nghị ôm lấy bên mặt bị tát đau điếng: “Con chỉ muốn thắng anh ta một lần thôi mà. Chơi bạc vốn dựa vào may mắn, con đâu ngờ ông trời lại thiên vị anh ta như vậy.”



“Thắng? Cố Hạo Đình lướt mắt một cái đã nhớ hết cả năm mươi tư lá bài, mày lấy cái gì mà đòi thắng người ta! Hắn ta đã tính toán kỹ càng từng đường đi nước bước, còn mày thì cứ lơ nga lơ ngơ tự chui đầu vào rọ. Tao thực sự sợ rằng bao bọc mày được chốc lát nhưng không bảo vệ nổi mày cả đời rồi đấy.” Tổng thống tức đến phát điên, đi thẳng vào thang máy.



Duật Nghị gục đầu ủ rũ, không đi theo. Vietwriter.vn



Hai trăm triệu?



Vốn định thắng một lần để lấy lại thể diện, nhưng nay chỉ ước gì được bán vợ gán nợ luôn cho rồi.




[1] Tần Nhị Thế tên thật là Hồ Hợi, con của Tần Thủy Hoàng và là vị vua thứ hai của nhà Tần. Trong thời gian lên ngôi chỉ ngắn ngủi vài năm, Tần Nhị Thế cho thi hành nhiều chính sách hà khắc khiến dân chúng phẫn nộ, các cuộc khởi nghĩa nổi dậy ở khắp nơi, nhà Tần suy thoái và chẳng bao lâu sau thì diệt vong. Sau này, “Tần Nhị Thế” được dùng để chỉ hạng cậu ấm cô chiêu thừa hưởng thành quả, gia tài của bậc cha ông nhưng bất tài nên khiến gia tộc lụn bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK