Chương 480 LÀM GIÁN ĐIỆP THẬT XẤU HỔ
Hoắc Vi Vũ nghe người đó nói mà thấy xấu hổ vô cùng.
“Không phải như vậy đâu.” Cô muốn giải thích nhưng lại có cảm giác càng tô càng đen.
“Tôi không thu xếp một cách quang minh chính đại được. Xung quanh cô vẫn luôn có thám tử bám theo.” Người đàn ông đó hạ giọng nói, “Khoảng 10 giờ cô đến cửa hàng KFC dưới tầng hầm trung tâm thương mại Thủy Thiên. Tôi sẽ thu xếp cho cô đến ở nhờ nhà của một người bạn đại học.”
“Hả? À, vâng, cảm ơn anh.” Sao cô cứ có cảm giác như làm gián điệp thế nhỉ?
Cúp điện thoại rồi, cô mới để ý thấy người đi đường đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Được rồi, đấy là vì cô chưa chải đầu, chưa đánh răng cũng chưa rửa mặt.
Hoắc Vi Vũ cố che mặt, cúi đầu chạy vào một siêu thị. Cô mua lược, khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới ra khỏi siêu thị.
Vừa ra ngoài, di động đã đổ chuông. Cô thấy người gọi là Lý Nghiên Hiền, sợ bà ta phá cửa liền nghe máy.
“Sao không dám mở cửa hả? Có giỏi thì đừng ra ngoài, chết rũ xương trong đấy luôn đi.” Lý Nghiên Hiền gào lên tức tối.
“Bà đừng có kích động như thế nữa được không? Hãy nghĩ đến con mình đi, bà liều mạng với tôi thì ai sẽ là người nuôi con bà, ai ở bên người đàn ông của bà? Rồi nửa đời sau ai sẽ chăm sóc cho bà đây?” Hoắc Vi Vũ khuyên nhủ.
“Tao đã mất chồng cũng mất con luôn rồi. Ngụy Tịch Phàm muốn mang con tao đi. Bây giờ tao chẳng còn gì cả, chỉ muốn chết chung với mày!” Lý Nghiên Hiền kích động rít lên.
“Chuyện này vốn chẳng liên quan đến tôi. Bà đổ hết thù hận lên tôi mà không thấy vô lý sao? Người muốn ly hôn với bà là Ngụy Tịch Phàm, người mang con bà đi là ông ta, người hại bà thành ra thế này cũng là ông ta…”
“Là mày!” Lý Nghiên Hiền ngắt lời, “Nếu không phải mày tố cáo với Cố Hạo Đình thì Thái Nhã đã rời khỏi anh ấy rồi, không có Cố Thị đầu tư bọn tao vẫn sống tốt.”
“Tôi chỉ nói một lần, bà nghe cho rõ đây. Tôi không tố cáo chuyện bà đã quay phim với Cố Hạo Đình, nguyên do là Ngụy Tịch Phàm trêu ghẹo Thái Nhã trước. Hơn nữa, trước Thái Nhã, Ngụy Tịch Phàm đã có rất nhiều người đàn bà khác rồi. Nếu không thì tại sao ông ta có nhà không về mà cứ suốt ngày ở khách sạn với đi công tác? Bà tưởng là thừa tiền không biết tiêu vào đâu thật chắc? Còn nữa, ông ta không cần bà mà bà vẫn cứ cố níu giữ, bảo vệ thứ mình cho là tình yêu, nhưng đó có còn là tình yêu không? Bà không dám đối đầu với Thái Nhã, rồi lại không nỡ ra tay với Ngụy Tịch Phàm, thế nên bà mới đổ hết mọi căm phẫn, oán hận lên đầu tôi! Tôi đã nói hết lời rồi, nếu bà còn dây dưa nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.” Nói xong, Hoắc Vi Vũ cúp máy.
Cô thấy thật đau đầu vì rốt cuộc vẫn bị cuốn vào chuyện này, mà trước đó cô đã được chứng kiến sự điên cuồng của Lý Nghiên Hiền rồi. Một khi không còn gì nữa, người đàn bà mới trở nên điên loạn, muốn hủy hoại cả kẻ khác lẫn chính mình.
Lý Nghiên Hiền lại gọi tới, Hoắc Vi Vũ nghe máy.
“Mày nói linh tinh cái gì thế, Ngụy Tịch Phàm rất yêu tao. Anh ấy từng nói chỉ yêu mình tao.” Giọng Lý Nghiên Hiền nghe như sắp vụn vỡ.
“Bà nghe cho rõ đây, tôi không hứng thú với chuyện ông ta có yêu bà không. Để cảm ơn bà đã đưa bút ghi âm cho tôi, tôi sẽ giúp bà giành quyền nuôi con. Về sau đừng bám lấy tôi nữa.” Hoắc Vi Vũ cúp máy rồi gọi cho Ngụy Tịch Phàm, nói thẳng: “Tôi vẫn còn giữ đoạn băng ghi lại cảnh ông vụng trộm với Thái Nhã. Ông trả con cho Lý Nghiên Hiền thì tôi Nguồn : Vietwriter.vn
sẽ xóa đoạn băng đó.”
“Cô sẽ không lấy thứ đó để uy hiếp tôi mãi chứ?” Ngụy Tịch Phàm nói đầy trào phúng.
“Tôi bắt ông viết giấy cam kết là để ông mãi chung thủy với Lý Nghiên Hiền. Bây giờ ông lại ly hôn với bà ta, còn định giành luôn cả đứa con. Người đàn bà đó đã giúp ông xây dựng cả nửa giang sơn mà ông nỡ đối xử thế à?” Hoắc Vi Vũ bực mình nói.
“Cô lo cho mình trước đi. Cố Hạo Đình sắp sửa kết hôn rồi, anh ta sẽ không bảo vệ cô nữa. Cô mà tung đoạn video đó lên thì còn chết thảm hơn tôi.” Ngụy Tịch Phàm nói rất sắc bén.
Danh Sách Chương: