Chương 345 TÔI THÍCH ANH, ĐỪNG ĐẨY TÔI RA
Hoắc Vi Vũ cảm thấy hơi ấm từ người đàn ông ấy đang thấm qua làn da lạnh ngắt, len lỏi vào thẳm sâu cơ thể cô, khiến cho cô không còn thấy buốt giá.
Cô lưu luyến cảm xúc ấm áp này, cơn cuồng si biến động tác gặm mút của cô càng thêm mãnh liệt. Cô muốn hắn, cô khao khát hắn. Chỉ khi ở bên cạnh hắn, cô mới không cảm thấy sợ hãi và cô độc.
Hoắc Vi Vũ mơn trớn dọc đôi môi xuống đến hầu kết của Cố Hạo Đình. Đầu lưỡi vờn quanh như đang thưởng thức một miếng pudding tuyệt ngon.
Cố Hạo Đình thấy như máu mình đang sôi lên sùng sục. Cơ thể càng ngày càng căng cứng, miệng khô lưỡi đắng, hầu kết nhấp nhô.
Cô không bắt được hầu kết của hắn bèn dứt khoát xốc áo hắn lên, học theo động tác của hắn trước kia mà gặm cắn trên ngực hắn.
Cơn sóng tình lan tỏa nơi lồng ngực đang thất thủ trong tay người con gái, từng làn từng làn một chạm khẽ trái tim đã in dấu tên cô tự bao giờ. Cái tên ấy đã khắc vào tâm khảm mỗi lúc một sâu, không có cách nào lấy ra được nữa.
Cố Hạo Đình nhìn người con gái trong lòng, dung túng cho cô tiếp tục. Có lẽ chính hắn cũng muốn cô tiếp tục.
Hắn thích cô như thế này, thậm chí suồng sã hơn cũng được.
Hoắc Vi Vũ dịch một chút sang bên phải, dùng khoang miệng âu yếm xung quanh rồi công chiếm vị trí nhạy cảm giữa trung tâm.
Cố Hạo Đình rên lên một tiếng, hô hấp nặng dần. Cô của lúc này hệt như yêu tinh quyến rũ chí mạng mà hắn không có cách nào chống đỡ.
Nhiệt độ trong khoang miệng cô nóng hổi. Hắn cảm nhận rõ mồn một luồng khoái cảm mãnh liệt dồn dập cuộn trào nơi cột sống.
Cả cơ thể nóng lên như thắp lửa, trên sống mũi lấm tấm mồ hôi. Hắn sợ rằng Hoắc Vi Vũ nhận lầm người nên mới có thể nóng bỏng đến nhường này với hắn.
Cố Hạo Đình nâng cằm Hoắc Vi Vũ lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mê li của cô rồi hỏi với chất giọng khàn khàn: “Hoắc Vi Vũ, em có biết tôi là ai không?”
“Cố… Hạo Đình.” Cô ngước đôi mắt mông lung nhìn hắn.
Khó hiểu thật. Cô làm còn chưa đủ tốt ư?
“Có biết mình đang làm gì không?” Cố Hạo Đình hỏi tiếp. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô e thẹn liếm môi một cái, đắm đuối nhìn bờ môi ửng hồng ướt át của hắn, ánh mắt bắt đầu mông lung.
Khuôn mặt cô đỏ bừng vì sốt cao, lại đáng yêu chẳng khác gì một trái táo mọng.
Cô nuốt nước bọt rồi lẩm bẩm: “Tôi thích anh, đừng đẩy tôi ra, được không?”
Chỉ một câu ngắn ngủi ấy khiến máu nóng trong người hắn sôi trào. Nỗi vui sướng choán đầy tâm trí Cố Hạo Đình như thác lũ, ánh mắt hắn bỗng sáng ngời tựa suối rừng lấp lánh dưới trăng khuya, rung động đến cực điểm.
“Tiểu Vũ, em vừa nói cái gì?” Cố Hạo Đình hỏi lại như sợ rằng mình vừa mới nghe lầm.
“Tôi thích anh.” Hoắc Vi Vũ đáp khẽ.
“Thích ai? Hoắc Vi Vũ, em thích ai cơ?” Cố Hạo Đình hỏi dồn. Cơn xúc động mãnh liệt dâng tràn, luồng nhiệt nóng bỏng tựa dung nham dường như sắp nhấn chìm hắn.
“Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ mơ màng hỏi: “Anh đừng thích Phùng Tri Dao được không?”
Cô còn chưa nói xong thì nụ hôn đong đầy kích động của người đàn ông đã phủ xuống. Hắn ghì chặt gáy cô rồi xoay người.
Hoắc Vi Vũ choáng váng gối lên bàn tay của hắn. Hơi thở của người đàn ông kia phả lên gương mặt cô, thấm vào mạch máu tim gan cô. Nụ hôn của hắn nồng nhiệt và dữ dội như thể muốn hòa cô tan ra thành nước.
Hoắc Vi Vũ chìm trong cơn mộng mị, vòng tay giữ chặt lấy gáy người đàn ông kia, như là đáp lại, như thể gọi mời.
Dưới ánh đèn mờ, hai người quấn quýt. Hơi thở ấm sực của cô cũng phả lên mặt hắn.
Cố Hạo Đình luồn tay vào trong chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Vì áo lót đã bị cởi đi từ lâu, cho nên tay hắn dễ dàng phủ lên đôi gò bồng đầy đặn. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, hệt như sinh ra vì hắn.
Hoắc Vi Vũ rên một tiếng ngân nga mà dịu dàng, quá đỗi mê người. Với hắn, âm thanh hút hồn ấy không khác nào một lời mời gọi đầy cám dỗ ngọt ngào.
Từng giọt mồ hôi nóng rẫy vì ẩn nhẫn của hắn nhỏ xuống da thịt nõn nà của cô. Hắn muốn biết cô đã sẵn sàng hay chưa, thế là đưa bàn tay mơn trớn dọc mép quần lót, luồn vào nơi ấy của cô.
Danh Sách Chương: