"Nhược điểm của Cố Hạo Đình sao?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Trong trí nhớ của cô, Cố Hạo Đình lạnh lùng, vô tình, không gì có thể đả động đến hắn, nghe giang hồ đồn hắn là người đàn ông hoàn hảo, không có nhược điểm.
"Là gì vậy?" Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.
Trung tá Thượng nhoẻn miệng cười, trả lời dứt khoát: "Tôi không thể nói cho cô nghe được."
Hoắc Vi Vũ sầm mặt, biết mình bị Trung tá Thượng trêu, nheo mắt lại nhìn anh ta.
"Biết phụ tá Quách biến mất thế nào không?" Hoắc Vi Vũ nói với giọng không vui.
"Biết chứ, có điều tôi không phải phụ tá Quách với bác Long." Trung tá Thượng rất tự tin.
Hoắc Vi Vũ nhớ tới bác Long, nhíu mày hỏi: "Bác Long thế nào?"
"Không biết làm cách nào mà cô thuyết phục được bác Long biết chuyện mà không báo, Tư lệnh không thể giữ người "ăn cây táo, rào cây sung" như thế này được." Trung tá Thượng nhìn thẳng về phía trước.
Hoắc Vi Vũ thầm giật mình, lo lắng cho sự an toàn của bác Long, cô vốn không muốn hại bà ấy.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Cố Hạo Đình.
Điện thoại kết nối, đầu kia truyền đến tiếng động cơ máy bay rất ồn ào.
Hoắc Vi Vũ lại cúp điện thoại, ồn như vậy thì cô có nói, hắn cũng không nghe rõ. Cô đành soạn tin nhắn gửi đi: "Cố Hạo Đình, do tôi lén lút chạy đi, bác Long không biết gì, đừng phạt bác ấy."
"Ting!"
Tin nhắn của Cố Hạo Đình gửi tới, lời ít ý nhiều, "Không phát hiện ra là sai rồi."
Hoắc Vi Vũ hơi giận, hùng hổ gõ chữ, "Tại sao phải phát hiện ra? Anh bảo bác Long canh chừng tôi sao? Mỗi một hành động của tôi đều phải nằm trong sự giám sát của anh à? Tôi là vợ anh chứ không phải tù nhân."
Ánh mắt Cố Hạo Đình thâm thúy đọc tin nhắn của cô, khóe miệng nhếch lên, trả lời: "Câu cuối cùng rất hay. Bác Long chỉ về nhà thôi, không bị phạt đâu. Cô ở nhà phải ngoan, gọi điện thoại phải bắt máy, khuyên bảo phải nghe lời, biết chưa?"
Hoắc Vi Vũ nhận được tin nhắn của Cố Hạo Đình thì chợt khựng lại.
Ý của Cố Hạo Đình là sẽ thả tự do cho cô phải không? Vận may đến quá bất ngờ nên có hơi ngỡ ngàng, nhưng được lợi thì tội gì không nhận.
"Biết rồi, good boy." Hoắc Vi Vũ trêu chọc.
Cô không tưởng tượng được biểu cảm của Cố Hạo Đình khi nhận được tin nhắn, hẳn là đờ người luôn. Biểu cảm của hắn khi đáng yêu trông sẽ thế nào nhỉ? Tưởng tượng đã thấy buồn cười rồi.
Hoắc Vi Vũ đợi mười phút, Cố Hạo Đình vẫn chưa nhắn lại, nên cô đoán hắn sẽ không trả lời.
Cô ném di động vào trong túi, ngả người ra ghế, nhắm mắt, lười biếng nói: "Đến nhà thì bảo tôi."
Vốn muốn nghỉ ngơi một tí thôi nhưng lại ngủ thiếp đi. Mãi đến khi điện thoại di động reo lên, Hoắc Vi Vũ mới tỉnh dậy. Cô lau mép, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã về đến nội thành Ninh Xuyên rồi, bèn lấy điện thoại ra.
Cuộc gọi từ nhà họ Hoắc.
Mắt tối sầm, cô ngồi ngay ngắn rồi nghe máy.
"Cô chủ, ông cụ bảo cô tối nay về nhà một chuyến, cô có rảnh không?" Cô hầu gái của nhà họ Hoắc hỏi.
Hoắc Vi Vũ đoán ra là việc của Hoắc Thuần, bất giác không muốn về, "Ngại quá, tôi không rảnh."
"Vậy tối mai thì sao?" Cô hầu gái không buông tha.
"Ngày mai cũng không rảnh." Hoắc Vi Vũ từ chối.
"Vậy bao giờ cô mới rảnh? Để ông nội cô chiều theo cô." Giọng nói của cô hầu gái có chút kì lạ.
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, "Ngày kia đi."
"Vậy 8 giờ tối ngày kia, ông cụ sẽ ở nhà chờ cô." Nữ hầu nhanh nhảu nói rồi cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ mang tâm trạng nặng nề, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khác với phụ tá Quách và bác Long, Trung tá Thượng đã để ý và nhớ kĩ chuyện này. Hắn sẽ báo lại với cấp trên.