Chương 498 THẾ CÓ CẦN LÀM BẠN VỚI EM TỪ TRONG BỤNG MẸ LUÔN KHÔNG?
Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại Cố Hạo Đình đưa, nắm chặt trong tay. Chiếc điện thoại vẫn còn vương hơi ấm của hắn, hơi ấm mà cô mê say.
Nhìn bóng hắn xuống giường rồi ra ngoài nấu sủi cảo, lòng cô bỗng thấy chua chát. Cô không thể ngồi chờ chết được, cũng không thể trơ mắt nhìn Cố Hạo Đình bị dồn vào bước đường diệt vong.
Cô mở điện thoại của Vương Đông lên, tìm trong danh bạ xem có số Duật Nghị không. Vừa tìm thấy số liên lạc có tên là “Điện hạ”, cô liền lưu ngay vào máy mình rồi giấu điện thoại trong tủ đầu giường. Sau đấy, cô đứng dậy mặc quần áo rồi ra ngoài.
Cố Hạo Đình đang bận bịu trong phòng bếp, liếc thấy bóng cô bèn bảo: “Sao không nghỉ thêm lúc nữa? Anh nấu xong sẽ gọi em mà.”
Hoắc Vi Vũ nhìn đăm đăm vào bóng lưng cao lớn ấy. Bây giờ hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bình thường, chứ không phải bộ vest cứng nhắc hay quân trang ngày thường. Lúc này hắn giống như một ông chồng dịu dàng quan tâm săn sóc vợ mình vậy. Mà hắn càng tốt, cô càng thấy buồn.
Không cầm lòng được, cô tiến lên ôm chầm lấy hắn từ đằng sau, áp mặt vào tấm lưng dày rộng của hắn rồi nhắm mắt lại, nói: “Nếu như anh xuất hiện sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Vừa dứt lời, giọng cô đã trở nên nghẹn ngào. Ý thức được điều này, cô liền không nói nữa.
Cố Hạo Đình bỏ sủi cảo vào nồi rồi nói bằng giọng vừa bất đắc dĩ vừa tự giễu: “Xuất hiện từ lúc em mới được một tuổi mà còn chưa được tính là sớm sao? Chẳng lẽ phải chui vào bụng mẹ em làm bạn với em từ lúc còn là bào thai hả?”
Hoắc Vi Vũ muốn cười rồi lại muốn khóc.
Phải rồi, hắn đã đến từ lâu, chỉ là lúc ấy hắn là vầng thái dương cao vời vợi, ngự ở nơi cô không thể chạm đến. Cô không hề nghĩ rằng hắn thích cô, thậm chí còn cho là hắn rất ghét mình. Chính vì nhận định như vậy nên người kiêu ngạo như cô mới ghét lại hắn như một lẽ đương nhiên, nỗi căm ghét như ăn sâu bén rễ trong lòng.
“Xin lỗi anh.” Tiếng xin lỗi này của cô như chất chứa vô vàn điều không thể nói thành lời cũng chẳng thể truyền đạt sao cho tỏ tường.
Cố Hạo Đình xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy lệ của cô, trầm giọng nói: “Anh không tha thứ cho em.”
Hoắc Vi Vũ sững người.
Vietwriter.vn
Đôi mắt hắn trở nên tăm tối, vẻ uy nghiêm không đổi, “Nếu thấy có lỗi thì hãy cố gắng yêu anh đi, hiểu chưa?”
Em đã yêu rồi mà!
Cô thực sự sợ rằng nếu một ngày nào đó cô buộc phải rời xa hắn, hắn sẽ không tha thứ cho cô.
Cuối cùng, Hoắc Vi Vũ không nói thêm gì nữa.
“Em lấy bát đũa đi, thích ăn giấm thì tự lấy nhé.” Cố Hạo Đình nói.
Cô sợ hắn phát hiện ra tâm trạng mình đang không ổn nên vội vàng đi chuẩn bị bát đũa rồi ngồi ngẩn người bên bàn ăn.
Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới lấy được bằng chứng từ tay Duật Cẩn đây? Mà dù có lấy được thì sự thật vẫn là Cố Hạo Đình nhượng trái phiếu cho nước B, Duật Cẩn vẫn có thể điều tra lại. Thế nên biện pháp duy nhất là cô phải nắm được thóp của Duật Cẩn, dùng nó để uy hiếp ông ta.
Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần được ở bên Cố Hạo Đình là tốt rồi.
“Đang nghĩ gì đấy?” Cố Hạo Đình bưng đồ ăn ra bàn, nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Cô giật mình hoàn hồn, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Hạo Đình, nói: “Đồng nghiệp cũ của em giới thiệu công việc cho em, làm về đầu tư mạo hiểm, đúng sở trường của em ngày trước, nên em đang định ngày mai đi phỏng vấn xem sao.”
Dứt lời, cô cầm đũa gắp một miếng sủi cảo để lấp liếm vẻ không tự nhiên của mình.
“Công ty nào thế, để anh tìm hiểu trước.” Cố Hạo Đình kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi thêm một câu: “Sếp là nam hay nữ?”
“Công ty Đầu tư tài chính Quốc Thịnh, em không biết sếp của họ là nam hay nữ.” Hoắc Vi Vũ cúi đầu đáp.
“Là người đó sao?”
Danh Sách Chương: