Trong toilet.
Hoắc Vi Vũ mở vòi nước, gột sạch nước tương dính trên váy.
Cô liếc thấy một màu đen đen nên ngước qua nhìn.
Thấy đó là một người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đen, dáng người mảnh mai, cô bỗng có dự cảm chẳng lành.
Vừa định chạy đi thì kẻ đó dùng khăn tay bịt mũi cô.
Lập tức, Hoắc Vi Vũ thấy ngạt thở, chưa kịp làm gì thì mắt đã tối sầm, rơi vào hôn mê.
Đến lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong toilet, trong tay cầm một cái bao gai.
Theo phản xạ, cô ném cái bao ra ngoài. Cái bao được thắt dải rút, một đoạn dải rút thắt trên ngón tay cô. Nút thắt nương theo bao, rơi xuống đất, miệng túi mở ra. Từng con rắn bò ra từ trong bao.
Hoắc Vi Vũ sợ nhất mấy con thân mềm này, "Á!" một tiếng, chạy tới cửa.
Thế nhưng cửa bị khóa rồi.
Cô đập cửa, hốt hoảng gào: "Mở cửa ra, mở cửa, mở cửa ra!"
Có người nghe được tiếng hô, thấy cửa bị cây lau nhà chặn lại, khó hiểu, mở cửa ra.
Hoắc Vi Vũ vọt ra ngoài: "Mau chạy đi! Bên trong có rắn."
Cô gái mở cửa cho Hoắc Vi Vũ thấy rắn liền hét thất thanh chạy đi.
Hoắc Vi Vũ xông ra khỏi toilet thì va vào người Cố Hạo Đình.
Hắn lo lắng nhìn cô: "Sao vậy? Sao em sợ vậy?"
Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay của Cố Hạo Đình, toàn thân run lẩy bẩy: "Rắn, trong đó nhiều rắn lắm, vài chục con, không, cả trăm con luôn."
Cố Hạo Đình kéo Hoắc Vi Vũ ra phía sau mình, nhìn thấy từng con rắn đang từ trong toilet bò ra.
Hắn đóng cửa lại, dặn dò Trung tá Thượng: "Lập tức xử lý ngay."
"Vâng." Trung tá Thượng nhận lệnh.
"Tư lệnh Cố, tôi nhìn thấy Hoắc Vi Vũ thả rắn đó." Bạn của Cố Kiều Tuyết đứng ở cửa tự lúc nào, nói với Cố Hạo Đình.
Trong mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia sắc lạnh, hắn nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, nghiêm mặt, kéo cô đi.
Hoắc Vi Vũ nhận ra mình bị hãm hại.
Trong toilet chỉ có mình cô, trên bao gai cũng chỉ có dấu vân tay của cô.
"Không phải tôi, tôi thề đó." Hoắc Vi Vũ nói.
"Chính là cô ta, chỉ có cô ta có động cơ làm vậy, cô ta vẫn yêu Ngụy Ngạn Khang nên muốn phá hỏng đám cưới của Tiểu Tuyết." Bạn của Cố Kiều Tuyết lại nói.
Hoắc Vi Vũ trừng mắt nhìn cô ả.
"Trong toilet chỉ có mình cô, khi nãy cô bị cô gái kia phát hiện nên mới cố ý tỏ vẻ, bọn tôi thấy cả rồi." Bạn của Cố Kiều Tuyết nói rất hùng hồn.
Cố Hạo Đình kéo một cái, Hoắc Vi Vũ liền lao vào lòng hắn.
Hắn ôm eo cô, đi vào phòng của hắn rồi đóng sầm cửa lại.
Hắn đè cô lên tường. Hơi thở hắn bao quanh, giam cầm cô.
"Lâm Thừa Ân, Ngụy Ngạn Khang, rốt cuộc trong lòng em có ai?" Cố Hạo Đình đỏ ngầu hai mắt, chất vấn.
"Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!" Hoắc Vi Vũ hỏi một đằng đáp một nẻo.
Cố Hạo Đình cúi xuống, hôn lên môi cô.
Lực rất mạnh, mạnh vô cùng, hơi nóng phả vào mặt cô như muốn hút cô vào bụng.
Hoắc Vi Vũ bắt đầu cảm thấy khó thở.
Nhưng hắn không dừng lại, vẫn cắn mút môi cô điên cuồng, như muốn nuốt chửng cô.
Mong nhớ, phiền muộn, tức giận, bất đắc dĩ, vấn vương, hậm hực, đủ loại cảm xúc hỗn loạn lướt qua nơi đáy mắt.
Hắn ôm cô, xoay người.
Lưng cô đụng phải bàn.
Hắn cúi người đè xuống, cô bị ép nằm dài trên bàn.
Hắn càng hôn sâu hơn, vậy mà vẫn không thể thỏa mãn khát khao trong lòng, nên hắn tiếp tục ôm cô lên.
Bắp chân Hoắc Vi Vũ đụng phải mép giường, loáng cái cô đã thấy mình bị hắn đặt nằm trên giường.