Chương 425 CHỈ CẦN CỐ HẠO ĐÌNH TIN LÀ ĐỦ RỒI
Cô không thể quay về. Nhất định phải bảo đảm sự an toàn của bản thân, có thế mới không lo hậu hoạn. Hoắc Vi Vũ suy nghĩ kỹ càng xong, đôi mắt liền sáng rực lên như pha lê. Cô lái xe đến nhà họ Cố. Thấy cửa mở, cô liền xông vào, hét lên: “Thái Nhã, bà ra đây.”
Thái Nhã đang ngồi trong phòng chờ tin tức, nghe tiếng Hoắc Vi Vũ thì giật cả mình. Bà ta vội vàng mở cửa chạy ra, ánh mắt trở nên hốt hoảng.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn bà ta rồi bước lên tầng, chất vấn: “Tại sao bà lại muốn giết tôi?”
Thái Nhã khoanh tay trước ngực, quay mặt đi, giả ngơ: “Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả.”
“Tôi sẽ cho bà biết tôi đang nói gì ngay thôi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng cất tiếng.
Thái Nhã túm chặt lấy tay cô, hỏi với vẻ hoảng sợ: “Cô định làm gì?”
“Tôi đã gửi đoạn video ghi lại dan díu của bà với Ngụy Tịch Phàm cùng giấy cam kết của các người cho bạn tôi rồi. Nếu tôi mất tích không rõ nguyên do quá 72 tiếng đồng hồ, bạn tôi sẽ tung mấy thứ đấy lên mạng. Bà cứ thử giết tôi xem!” Hoắc Vi Vũ đanh giọng cảnh cáo.
Thái Nhã tức đến nghiến răng nghiến lợi, chợt liếc thấy một bóng người đang đi từ ngoài vào liền xoay người, nắm tay Hoắc Vi Vũ, hô lên: “Hoắc Vi Vũ, cô đừng như vậy, đừng đẩy tôi!”
Hoắc Vi Vũ giật mình, vội rụt tay lại. Nhân cơ hội đó, Thái Nhã giả vờ bị hụt chân, ngã xuống cầu thang.
“Mẹ!” Cố Kiều Tuyết và Ngụy Ngạn Khang vừa vào nhà liền thấy Thái Nhã ngã từ trên cầu thang xuống.
Thái Nhã ôm lấy cánh tay phải kêu đau không dứt, lườm Hoắc Vi Vũ đang đứng trên tầng với vẻ mặt tái xanh: “Mau đi tìm chú Lục đi con, phải bắt con ả này lại. Gọi cả anh con về đây nữa.”
Hoắc Vi Vũ đứng trên tầng nhìn xuống ba người bên dưới. Nếu cô nói với Cố Hạo Đình là Thái Nhã tự ngã xuống, hắn có tin không?
Cố Kiều Tuyết lập tức rút điện thoại ra gọi. Ngụy Ngạn Khang nhìn về phía Hoắc Vi Vũ với vẻ lo lắng. Gã chạy lên tầng, túm lấy tay Hoắc Vi Vũ, cuống cuồng nói: “Đi mau, Cố Hạo Đình mà về đây thì em không đi được đâu.”
Hoắc Vi Vũ gạt tay Ngụy Ngạn Khang ra. Cô mà đi bây giờ thì khác nào thừa nhận mình đẩy Thái Nhã xuống, sau này có giải thích gì cũng vô ích. Thế nên cô không thể đi.
“Không phải tôi đẩy, bà ta tự ngã xuống đấy.” Hoắc Vi Vũ nói mà hai mắt đỏ hoe.
“Ai tin em chứ? Bọn anh tận mắt thấy em đẩy bà ấy xuống, chẳng lẽ em chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ à?” Ngụy Ngạn Khang nhất quyết kéo cô đi. Gã rất khỏe nên dù Hoắc Vi Vũ kháng cự, gã vẫn lôi được cô xuống dưới nhà.
Cố Kiều Tuyết thấy Ngụy Ngạn Khang và Hoắc Vi Vũ lôi kéo nhau liền phát rồ. Cô ả túm lấy Ngụy Ngạn Khang, chất vấn: “Anh định làm gì hả?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Anh có lỗi với cô ấy, mắc nợ cô ấy, nên không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được.” Ngụy Ngạn Khang hất tay Cố Kiều Tuyết ra.
“Bây giờ mới thấy mắc nợ cô ta à? Thế sao lúc lên giường với tôi sao lại phản ứng nhanh thế? Tôi ép anh làm với tôi chắc!” Cố Kiều Tuyết tức phát điên.
Ngụy Ngạn Khang đanh mặt kéo Hoắc Vi Vũ đi.
Hoắc Vi Vũ đấm thật mạnh lên cánh tay gã: “Bỏ tôi ra! Nếu thấy mình mắc nợ tôi thì cút khỏi thế giới của tôi đi. Anh có nghe thấy không!”
“Ai đang làm loạn đấy?” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên, ngay sau đó là một người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề bước vào.
Hoắc Vi Vũ từng gặp ông ta, sau hôn lễ của Cố Kiều Tuyết. Ông ta là người lính thân cận của ông nội Cố Kiều Tuyết.
“Chú Lục!” Cố Kiều Tuyết chạy tới chỗ Lục Quân Hải, mách tội: “Chú mau bắt Hoắc Vi Vũ lại đi, cô ta đẩy mẹ cháu xuống cầu thang đấy.”
Lục Quân Hải nhìn sang phía Hoắc Vi Vũ, nhíu mày: “Tại sao lại là cô?”
“Quân Hải.” Thái Nhã kêu lên.
Lục Quân Hải đỡ Thái Nhã dậy. Nhân lúc đó, Thái Nhã thì thầm: “Không thể giữ cô ta lại.”
Danh Sách Chương: