Chương 351 CHO DÙ ĐÁNH CƯỢC CẢ TÍNH MẠNG NÀY CŨNG PHẢI BẢO VỆ ĐƯỢC EM CHU TOÀN
Không biết bao lâu trôi qua, Hoắc Vi Vũ mở to mắt. Đầu óc vẫn còn quay cuồng, trước mắt tối om, chẳng thể trông thấy bất cứ vật gì.
“Có ai ở đây không?” Hoắc Vi Vũ gọi. Cuống họng cô khô khốc và đau rát.
Không ai trả lời cô. Cô nhớ khi mình hôn mê thì vẫn còn đang nằm trong vòng tay của Cố Hạo Đình.
“Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ lại gọi thêm một tiếng.
Vẫn không có ai đáp lại.
Cô sờ trên vách tường, muốn bật đèn lên, nhưng trên tường chẳng có gì cả.
Cô ngồi dậy, xuống giường, đi về phía trước được mấy bước đã đụng ngay vào vách tường, đi loanh quanh trong phòng hồi lâu vẫn không tìm thấy cửa và công tắc điện, chỉ có bóng tối bao trùm tầm mắt.
Nỗi hoang mang như muốn đánh nát thần kinh yếu ớt của cô. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì khiến cho cô bắt đầu gặp ảo giác. Cô sợ hãi hô to: “Có ai không? Tôi muốn uống nước, có ai ở đây không?”
Tầm mắt bỗng sáng ngời, cô thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Bốn phía đều là vách tường trắng toát, chiếc giường cô ngủ nằm ở góc phòng, bên cạnh có một chiếc tủ nhỏ. Ba chai nước khoáng được đặt trên mặt tủ.
“Đây là đâu?” Hoắc Vi Vũ hoang mang hỏi.
“Đây là phòng tối. Trước khi được đưa ra Tòa án Quân sự thì cô sẽ bị giam ở đây. Trên bàn có nước. Tám giờ sáng, mười hai giờ trưa và sáu giờ tối sẽ có người đưa cơm đến cho cô.” Một giọng nữ xa lạ vang lên từ bên ngoài.
“Vì sao các người lại nhốt tôi ở đây?” Hoắc Vi Vũ lao về phía cửa.
“Cô là gián điệp cấu kết với Giang Khả, là gián điệp quốc ra. Sắp tới Tòa án Quân sự sẽ tiến hành xét xử cô.” Người phụ nữ bên ngoài nói xong thì đèn tắt phụt.
Trước mắt Hoắc Vi Vũ lại bị bao phủ bởi bóng tối vô biên. Cô đập cửa, nói to: “Tôi muốn gặp Cố Hạo Đình, bảo Cố Hạo Đình ra đây gặp tôi!”
“Anh ta không thể đến gặp cô được. Với thân phận cô bây giờ, ai ai cũng chỉ mong tránh cô cho thật xa thôi. Cô nên quên cái suy nghĩ này đi thì hơn.” Người phụ nữ kia lại nói.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ chùng xuống, cô rũ mắt uể oải. Cô biết Cố Hạo Đình tin mình, biết rõ hắn sẽ ủng hộ mình, nhưng vì sao khi cô tỉnh dậy thì lại ở đây?
Đầu óc cô rối như một mớ tơ vò. Cô muốn tìm đầu dây để làm rõ hết thảy mọi chuyện, nhưng từ đầu đến cuối không thể nghĩ thông.
Không biết trải qua bao lâu, đèn lại sáng, cửa cũng được mở ra. Lâm Thừa Ân xông vào, lo lắng nắm chặt bả vai của Hoắc Vi Vũ: “Tiểu Vũ, em không sao chứ?”
Hoắc Vi Vũ hoảng hốt ngẩng lên nhìn cậu ta.
Lâm Thừa Ân phẫn nộ gằn từng tiếng: “Cố Hạo Đình chẳng ra cái thá gì. Sao hắn có thể giao em cho Tòa án Quân sự cơ chứ? Hắn làm như vậy chẳng phải là đẩy em vào hố lửa hay sao? Những người quen cũ của ba em sẽ nhìn em như thế nào, sẽ nhìn ba em như thế nào đây? Hắn làm thế này đúng là hại chết em mà!”
“Thừa Ân, sao anh lại tới đây?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Ba anh tìm Tướng quân Mai để xin xỏ, ông ta đồng ý cho anh mười phút. Tiểu Ngũ, sao em lại quen biết Giang Khả? Đó là kẻ thù của nước ta đấy.” Lâm Thừa Ân hỏi dồn. Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ nhìn đăm đăm vào Lâm Thừa Ân. Cô nhớ Phùng Tri Dao đã nổ súng với mình, Giang Khả vì bảo vệ cô mà chết, Cố Hạo Đình còn đánh Phùng Tri Dao, Tướng quân Mai muốn đưa cô đi nhưng Cố Hạo Đình không cho phép. Cô không nghĩ Tướng quân Mai là người tốt đến vậy, không nghĩ ông ta sẽ cho phép Lâm Thừa Ân vào thăm cô.
Hoắc Vi Vũ không đáp lời Lâm Thừa Ân mà lảng sang chủ đề khác: “Anh Cả và anh Hai đâu?”
“Anh Cả, anh Hai và anh Ba đều đang ở nước ngoài, anh gọi cho họ nhưng không ai nghe máy cả. Tiểu Ngũ, em yên tâm đi, cho dù đánh cược cả tính mạng này cũng phải bảo vệ được em chu toàn.” Lâm Thừa Ân cam đoan.
“Đừng ngốc thế. Cha mẹ anh chỉ có mỗi một đứa con trai. Anh làm vậy sẽ liên lụy tới họ, sẽ làm họ đau lòng lắm anh biết không? Nghe em nói này, em muốn gặp Cố Hạo Đình, anh bảo anh ấy tới đây gặp em đi.” Hoắc Vi Vũ phải hỏi Cố Hạo Đình cho rõ ràng mọi chuyện.
Danh Sách Chương: