Nói ra mất rồi, những ba mươi sáu ngàn...
Hoắc Vi Vũ ôm đầu gối ngồi trên giường, vắt óc suy nghĩ tìm cách xoay xở, mắt lại ầng ậng nước.
Cô không muốn anh Cả, anh Hai biết được tình cảnh của mình, sợ họ lo lắng, nên không thể mở mồm xin hai anh giúp được. Cô càng không muốn những kẻ có quan hệ chẳng tốt đẹp gì với mình biết đến ba mươi sáu ngàn cô cũng không có, sợ họ cười nhạo, giẫm đạp lên lòng tự tôn và kiêu hãnh của cô. Người quen xã giao thì cô ngại không dám hỏi xin giúp đỡ. Ngẫm đi ngẫm lại, dường như chẳng ai có thể cho cô vay tiền cả.
Hoắc Vi Vũ, sao đời mày lại bi đát đến thế này!
Đúng lúc đó, cửa mở ra, Cố Hạo Đình bước vào, gương mặt vẫn nghiêm nghị, thân hình vẫn cao lớn thẳng tắp như mọi khi. Ánh chiều tà đỏ hồng ngoài khung cửa sổ phía sau phủ lên người hắn một vầng sáng rạng ngời đến lạ.
Hắn như sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ, rồi lại chói sáng hơn cả ác quỷ và thiên thần, hắn có thể đày kẻ khác vào chỗ chết, cũng có thể cho ai đó sống, tất cả chỉ được quyết định bởi một ý nghĩ mà thôi.
Một anh lính bưng một cái bàn vuông vào đặt ngay ngắn trong phòng rồi tránh ra cho hai người lính khác đặt hai cái ghế. Cuối cùng, tám anh lính lần lượt bước vào, mỗi người bưng một món ăn đi vòng tròn quanh cái bàn, đặt món ăn xuống rồi lại lần lượt lui ra.
Thành quả là trên bàn có tám món ăn nóng hôi hổi, đều là những món cô thích.
Chỉ năm giây mà phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn cô và hắn. Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm rồi nói như ra lệnh: "Ăn đi."
Hoắc Vi Vũ có việc muốn nhờ hắn nên kiềm chế tính tình kiêu ngạo của mình lại, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cầm bát lên ăn.
Hắn ngồi đối diện cô, gắp một miếng cá hố bỏ vào bát cho cô.
Hoắc Vi Vũ thấy thế thì có chút cảm động. Cô biết hắn không thích ăn cá, ghét nhất là cá hố, nhưng vẫn cho chuẩn bị vì cô thích ăn.
Nghĩ đến đó, chẳng hiểu sao cô lại thấy hai mắt rưng rưng. Hoắc Vi Vũ khẽ gọi: "Cố Hạo Đình."
Hắn nhìn cô với đôi mắt sâu hun hút như giếng cổ vạn năm, trong đáy mắt phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô. Đôi mắt ấy tưởng như dạt dào cảm xúc rồi lại phẳng lặng như nước, mà vẫn chan chứa bao dung, khiến cô bị cuốn vào lúc nào không hay.
"Tôi muốn có ba mươi sáu ngàn." Hoắc Vi Vũ nói lí nhí, cúi đầu vì lúng túng và xấu hổ, mặt đỏ lừ đến lạ, hai tay dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên cô vay tiền người khác. Trước giờ cô vẫn luôn ngạo mạn, kiên cường đến mức nhiều khi thành ngoan cố. Cảm giác đi vay tiền thật chẳng dễ chịu chút nào.
Cố Hạo Đình không hỏi gì, mở ví rút tấm thẻ vàng ra đặt trước mặt cô: "Mật khẩu là sinh nhật em, lần trước có nói với em rồi. Tấm thẻ này em cứ giữ lấy, muốn rút bao nhiêu thì rút, cầm rồi thì đừng trả lại tôi."
Hoắc Vi Vũ nhanh chóng cầm lấy, nắm chặt trong tay, đặt trên đùi.
Cố Hạo Đình hơi nhếch môi, nhìn gương mặt ửng hồng của cô với vẻ yêu chiều. Thấy cô nhận thẻ mình đưa mà hắn còn vui hơn cả khi kiếm được mấy tỉ. Điều này có phải đã chứng minh hai người gần nhau thêm một chút?
"Ăn đi." Cố Hạo Đình nói.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, tóc mai che đi nửa gương mặt. Cô cầm đũa rồi cứ thế mà ăn cơm trắng, không hề ngẩng lên.
Cố Hạo Đình vén tóc cô ra sau tai, nhìn cô chăm chú.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng làm mình tê dại, ngẩng lên nhìn liền lạc vào đáy mắt say đắm mê hồn của hắn. Hắn từ từ tiến tới, gương mặt tuấn tú gần sát trước mắt cô. Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, hòa chung với hơi thở của cô rồi cùng phả lên mặt cô đem tới cảm giác nóng bỏng.
Hoắc Vi Vũ hơi nhíu mày, tay siết chặt, nhưng không lùi lại.
Cô biết trên đời này không có tình yêu hay sự giúp đỡ nào là vô duyên vô cớ. Đàn ông giúp đàn bà thì chung quy cũng vì muốn có cái gì đó thôi.
Cô sẽ gả cho Cô Hạo Đình, làm vợ hắn, có thể yên tâm thoải mái cầm tiền của hắn, cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của người vợ với hắn. Chỉ là trong lòng cô vẫn còn một chút không thoải mái và bi ai.
"Cố Hạo Đình, chúng ta làm đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt bảo.