Mục lục
Ngài Cố Thân Mến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 394 AI KHÔNG NỠ XA ANH?

Nếu như Cố Hạo Đình không ép bức ba cô, vậy thì tại sao ba lại muốn gả cô cho Cố Hạo Đình? Chẳng lẽ trong chuyện này có gì trùng hợp? Có lẽ cái chết của ba cô còn nguyên nhân khác.



Tất cả là do cô không tốt. Là tại cô bốc đồng chạy ra nước ngoài, khi trở về thì ba đã được đưa đi hỏa táng, còn bản thân cô lại bị đuổi ra khỏi nhà. Dù trong đó có uẩn khúc gì thì cô biết phải điều tra từ đâu đây?



Cố Hạo Đình bưng đồ ăn ra, nhìn cô hồi lâu rồi hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”



Hoắc Vi Vũ nhìn đồng hồ treo tường: “Chúng ta chỉ còn có nửa tiếng để ăn cơm thôi.”



Cố Hạo Đình mỉm cười dụ hoặc: “Không nỡ xa anh à?”



“Dẹp đi, ai không nỡ xa anh chứ?” Hoắc Vi Vũ thốt lên, sau đó chột dạ cúi đầu, cầm đũa, không chịu nói gì nữa.



“Làm sao bây giờ? Anh lại không nỡ xa em.” Cố Hạo Đình nói xong thì đặt đĩa đồ ăn xuống trước mặt cô.



Hắn quả thực không nỡ xa cô. Hắn lo lắng, mình không ở nhà thì cô có ngủ được hay không? Không có hắn trông coi, cô có chịu ăn cơm hay không? Hắn không ở bên cạnh, lại có gã ngu ngốc nào đó để ý tới người yêu xinh đẹp của hắn thì biết phải làm thế nào?



Bất kể ra sao, hắn cũng chẳng yên tâm để cô ở lại một mình. Khó khăn lắm cô mới chịu chủ động hơn một tí, hơi sơ sẩy một cái, chỉ sợ hắn chưa làm ăn được gì thì cô đã chạy theo người khác mất rồi.



“Thật không vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi. Cố Hạo Đình nói như thế làm cho cô cứ tưởng là mình đang mơ.



Cô đang nghi ngờ hắn đấy à? Ánh mắt Cố Hạo Đình hơi lạnh đi. Hắn rũ mắt: “Thật đấy.”



Sau đó hắn kéo ghế ngồi xuống, gắp một miếng thịt xào tương lên nếm thử.



“Thế nào? Ngon không?” Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi làm món này đấy.”



“Ừm.” Cố Hạo Đình lẳng lặng nuốt xuống rồi ăn thêm một miếng cơm.



Hoắc Vi Vũ yên tâm, cũng gắp một miếng cho vào miệng.



“Ưm…” Vẻ mặt cô đờ ra. Hoắc Vi Vũ nhả ngay miếng thịt xào tương trong miệng ra rồi hoài nghi nói: “Sao nó mặn quá vậy, em làm đúng theo công thức trên mạng dạy mà.”



Cố Hạo Đình rót cho cô cốc nước: “Chắc em nhầm đường thành muối rồi.”



Hoắc Vi Vũ uống nước với vẻ mặt đầy tội lỗi. Trước đó tâm trạng cô không tốt, mất hồn mất vía, có khi đúng là nhầm lẫn thật.

“Xin lỗi anh, anh ăn thịt bò cuộn nấm và canh bí đao xương sườn đi, chắc là ăn được đấy. À đúng rồi, em còn một con vịt nướng trong tủ lạnh kia.” Hoắc Vi Vũ đứng dậy toan đi lấy.



Cố Hạo Đình nắm chặt tay cô, kéo mạnh một phát để cô ngồi lên đùi mình. Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn ôm gáy, cứ thế hôn cô.



Đối với hắn, món ăn có hương vị ngon nhất trần đời này chính là cô. Sau khi ăn cô xong, cho dù các thức ăn khác có đắng cay mặn ngọt cũng chẳng còn vị gì hết. Hắn chỉ muốn ăn một mình cô mà thôi.



Bỗng lúc này, trong đầu hiện lên dáng vẻ tuấn tú dễ coi của Lâm Thừa Ân, ánh mắt Cố Hạo Đình sa sầm lạnh lùng. Nụ hôn mỗi lúc một sâu dần. Đến khi Hoắc Vi Vũ bị hôn suýt thì không thở được, hắn mới chịu buông ra.



Cố Hạo Đình nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hoắc Vi Vũ, chờ anh toàn thắng trở về thì chúng ta kết hôn, nhé?”



Hoắc Vi Vũ sửng sốt, hơi khựng lại.



Thấy vẻ kháng cự nơi cô, Cố Hạo Đình cắn môi cô một cái: “Em từ chối cũng vô ích, quyết định như thế đi.”



Hoắc Vi Vũ: “…”



Cô còn chưa kịp suy nghĩ, cô phải trả lời hắn thế nào đây? Vietwriter.vn



Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ ngượng chín mặt, vội vàng đứng lên.



Cố Hạo Đình liếc ra phía cửa, hạ giọng: “Vào đi.”



Trung tá Thượng mở cửa bước vào, vẻ mặt căng thẳng, nhìn Hoắc Vi Vũ một cái.



Trong lòng cô hơi hồi hộp. Cô cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì quan trọng xảy ra, nếu không thì Trung tá Thượng đã không tự dưng gõ cửa như vậy.



“Nói đi, cô ấy là vợ tôi.” Cố Hạo Đình ra lệnh.



Chỉ bằng một câu “cô ấy là vợ tôi”, dường như Cố Hạo Đình đã khẳng định địa vị của Hoắc Vi Vũ trước mặt Trung tá Thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK