Hoắc Vi Vũ cụp mắt, lông mi dài khẽ run.
Cô rất thích trẻ con. Cô từng nghĩ, Cố Hạo Đình quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy ngày, có con rồi, cô có thể làm bạn với con suốt đời.
"Mang thai rồi cũng không được hạn chế quyền tự do của tôi." Hoắc Vi Vũ yêu cầu.
"Ừm." Cố Hạo Đình lên tiếng, nhìn cô đắm đuối một hồi rồi buông tay ra.
"Bây giờ cài ảnh vừa nãy làm hình nền điện thoại đi." Cố Hạo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, kháng nghị: "Không phải đồng ý kết hôn ngầm rồi sao?"
Cố Hạo Đình nhếch môi, giọng nói đầy ẩn ý: "Tôi đồng ý kết hôn ngầm thôi, có bị người khác phát hiện hay không thì phải xem bản lĩnh của em."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Hắn đi đến trước sofa, bá đạo lôi điện thoại từ trong túi cô ra, đổi sang hình nền có cô và hắn.
Càng nhìn càng thích.
Màn hình trên tay phản chiếu nụ cười tươi tắn của hắn.
Cố Hạo Đình liếc về phía cô, ra lệnh: "Không cho phép em bỏ tấm hình nền do tôi cài đặt này."
Hoắc Vi Vũ "ờ" một tiếng, nhếch môi nhìn hắn.
Trên có kế sách, dưới có đối sách. Dù sao trong nhà vẫn còn điện thoại cũ cô dùng trước đây.
Hoắc Vi Vũ ra dấu OK.
Cố Hạo Đình đưa tay lên, nhìn đồng hồ, đôi mắt âm trầm.
Hắn cũng nên đi rồi, quản gia Tăng đã chờ rất lâu ở ngoài.
Cố Hạo Đình tiến lên phía trước, giữ lấy gáy Hoắc Vi Vũ, hôn phớt lên môi cô.
Một lúc vốn chưa đủ, hắn lại hôn thêm cái nữa.
Cố Hạo Đình nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, cất giọng nhẹ nhàng: "Ở nhà ngoan, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Ánh mắt của hắn cực kì nóng bỏng.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy sắc mặt nóng lên, khẽ đáp: "Ừm."
"Lát nữa bác Long về, nhớ ăn cơm đúng giờ." Cố Hạo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, cảm thấy hắn lải nhải hơi nhiều, cảm giác giống ba cô vậy.
"Đừng quên uống thuốc." Cố Hạo Đình vẫn không yên lòng.
Hoắc Vi Vũ không nói gì.
Cố Hạo Đình bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Chờ tôi về đút em ăn."
Cô cứ cảm thấy câu này của hắn thấm đượm cảm giác cưng chiều, làm cô có chút bối rối.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức nói: "Tự tôi ăn được."
Cố Hạo Đình bật cười.
Lòng Hoắc Vi Vũ giật thót.
Hiểu rồi, cô mắc bẫy Cố Hạo Đình rồi.
"Đi đây." Cố Hạo Đình nói.
Hoắc Vi Vũ không muốn quan tâm đến hắn, đồ xấu xa.
Cố Hạo Đình cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm của cô rồi mới quay người, đi ra cửa.
Hắn mở cửa.
Ánh nắng rơi trên cơ thể tao nhã, cao quý của hắn, phủ lên người hắn một màu vàng rực.
Hắn đóng cửa bảo vệ lại, để lại góc nghiêng sườn mặt tuấn tú, đẹp đến mức khiến người khác nín thở.
Ánh sáng tối dần, hắn đã đóng cửa lại.
Hoắc Vi Vũ nằm trên ghế sa lon, ngước nhìn trần nhà, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cố Hạo Đình thế này cũng được đấy chứ. Có lẽ phải sống với nhau mới biết được bản chất đối phương.
Đừng tin vào tin đồn, không nên để lời đồn và định kiến làm mờ mắt.
Nằm một hồi, Hoắc Vi Vũ ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên đánh thức cô. Cô mở cửa thì thấy Lâm Thừa Ân đứng bên ngoài.
"Thừa Ân, sao anh lại tới đây?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
Cậu nắm chặt cánh tay của cô, đi vào trong, gấp gáp nói: "Nhanh lên, Tiểu Ngũ, bây giờ thu dọn đồ đạc rồi đi theo anh, anh đã sắp xếp máy bay rồi. Anh giúp em đi Mỹ, tìm người làm chứng minh thư mới và thẻ xanh cho em. Từ nay về sau, em sẽ sống một cuộc sống mới, Cố Hạo Đình không thể tìm thấy em nữa."