Mục lục
Ngài Cố Thân Mến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 360 CUỘC HẸN HÒ ĐẦU TIÊN

Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình. Hắn vẫn bình tĩnh, nhanh nhẹn, lịch sự, tao nhã như bình thường.



Được rồi! Ngay cả máy bay, hòn đảo hắn cũng tặng rồi, vậy thì có hàng nghìn hàng vạn chiếc xe đối với hắn cũng chẳng là gì cả.



Có điều cô không chịu được. Cầm càng nhiều thì càng không thể trả nổi. Cô có tài cán gì mà không dưng nhận đồ của hắn.



“Để em tự chọn đi.” Hoắc Vi Vũ nói rồi đi ra ngoài.



Hắn nắm chặt tay cô, kéo đến cạnh mình, tay đặt nhẹ lên eo cô.



Lưng cô cứng đờ. Sức nóng từ lòng bàn tay xuyên qua lớp váy truyền vào da thịt.



Nóng quá!



Đây có được tính là cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người họ không?



Hoắc Vi Vũ khó chịu nhưng không gỡ tay hắn ra. Cô cũng mê đắm sự ấm áp đó.



Hắn che chở cho cô, đi ra cửa.



“Khi nào bên Minh Nặc có kết quả thì báo cho em với, em cũng muốn biết là ai làm thằng bé bị thương.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng.



"Ừm." Cố Hạo Đình đáp ngắn gọn rồi đưa cô về nhà.



Hai người đi xuống dưới tầng căn chung cư của họ.



“Anh có việc thì đi trước đi, em đi một mình được rồi.” Hoắc Vi Vũ tháo dây an toàn.



Cố Hạo Đình cũng tháo dây an toàn: “Cũng không gấp đến nỗi không thể đưa em lên nhà được.”



Hoắc Vi Vũ cảm thấy có chút ngọt ngào chậm rãi trào dâng trong lòng. Họ thế này giống như đang yêu đương vậy.

Cô cúi đầu, đi vào thang máy.



Cố Hạo Đình sải chân dài hơn nên nhanh chóng bước đến đứng cạnh cô.



Hắn nhấn nút thang máy đi lên, liếc nhìn cô: “Trên nền đất có tiền sao mà em cứ cúi đầu mãi thế. Mặt anh còn đẹp hơn.”



“Mặt đất lớn hơn mặt anh, nhìn mãi mà không hết.” Hoắc Vi Vũ phản bác lại.



Cố Hạo Đình bật cười.



Cô cũng không kìm nén, nhoẻn miệng cười.



Nụ cười chân thành xuất phát tự đáy lòng, vẻ lạnh lùng đã tan biến, trông cô đáng yêu vô cùng. Hoắc Vi Vũ cười lên trông rất đẹp, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Vietwriter.vn

Hắn yêu chiều nhéo má cô: “Như vậy đẹp hơn nhiều. Lúc bình thường em tỏ thái độ với anh như thể anh đang thiếu nợ em vậy. Anh luôn cảm thấy có trả bao nhiêu cũng không hết nợ.”



Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, nụ cười càng rực rỡ, đùa với hắn: “Vậy thì để kiếm chác thêm chút ít, có lẽ em nên nghiêm mặt nhiều hơn mới đúng.”



Cố Hạo Đình quay mặt Hoắc Vi Vũ lại, để cô nhìn trực diện hắn: “Cái gì của anh cũng là của em rồi, còn nghiêm mặt làm gì nữa?” Hắn nói rất nghiêm trang, như thể đang thuật lại một điều hiển nhiên.



“Tinh!” một tiếng. Cửa thang máy mở ra, giải vây cho tâm trạng rối bời của Hoắc Vi Vũ.



Cô vào thang máy trước. Cố Hạo Đình cũng bước vào, vòng tay ôm lấy eo cô. Nhưng chỉ thân mật thế này vẫn chưa thỏa mãn được sự nhung nhớ hắn dành cho cô. Thế là hắn quay người, đột ngột hôn lên môi Hoắc Vi Vũ.



Hoắc Vi Vũ giật mình.



Hắn tiến về phía trước hai bước, đè cô dựa vào vách tường, chiếc lưỡi đỏ thắm xâm nhập, khiến nụ hôn càng thêm mãnh liệt và nồng cháy.



Cô bị hôn đến mức không thở nổi, đành đánh vào bờ vai hắn để phản đối.



Môi hắn lần xuống cần cổ thơm ngọt, mềm mại của cô. Hơi thở gấp gáp phả vào tai cô, ướt át, buồn buồn.



Chân cô như nhũn ra, bám chặt lấy cánh tay hắn, một đợt sóng trào dâng trong mình.



“Tinh!” một tiếng, cửa thang máy mở ra.



Một bà cô đang đứng trước cửa.

Người đó nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt dò xét, lại nhìn Cố Hạo Đình đang đứng hiên ngang.



“Mấy đứa này vội vàng quá rồi đó. Không phải còn mấy bước nữa là về đến nhà rồi sao?” Bà cô mập mờ nói.



Hoắc Vi Vũ xấu hổ, trừng mắt nhìn Cố Hạo Đình.



Ngược lại hắn rất bình tĩnh, mặt không biến sắc, thanh nhã, điềm tĩnh giống như người làm chuyện mờ ám vừa rồi không phải hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK