Mục lục
Ngài Cố Thân Mến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486 YÊN TÂM, TÔI SẼ BẢO VỆ EM

Đoàng!



Lý Nghiên Hiền còn chưa đâm được Hoắc Vi Vũ đã trúng một phát đạn vào cánh tay. Tay buông thõng xuống, bà ta quay phắt đầu sang nhìn đầy sửng sốt.



Hoắc Vi Vũ cũng nhìn về hướng phát ra tiếng súng. Một người mặc vest đen thu súng lại với bản mặt vô cảm. Đằng sau anh ta còn có hai người mặc thường phục.



Người áo đen ra lệnh cho cấp dưới: “Đưa Lý Nghiên Hiền vào đồn cảnh sát, mang cả băng ghi hình của camera an ninh. Bà ta có ý định mưu sát người khác, cả đời này đừng để bà ta ra ngoài.”



Lý Nghiên Hiền trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu, quay sang chửi Hoắc Vi Vũ: “Đồ đê tiện, mày dám hãm hại tao!”



Hoắc Vi Vũ rũ mắt, thản nhiên nhìn bà ta: “Tôi nói không phải, bà cũng đâu có tin.”



Cấp dưới của người áo đen xông lên tóm lấy Lý Nghiên Hiền.



Bà ta lườm Hoắc Vi Vũ đầy căm hận: “Hoắc Vi Vũ, mày nghe cho rõ đây, dù tao có thành ma cũng sẽ không tha cho mày. Cái đồ giả vờ đạo mạo, đê tiện tráo trở, đồ giết người! Đê tiện! Mày tiếp tay cho giặc sẽ không được chết tử tế đâu. Tao nguyền rủa mày cả đời không được ai yêu! Hạng người như mày không xứng có được tình yêu!”



Lý Nghiên Hiền bị đưa đi mà vẫn cố gào thét, mắng chửi cả tràng dài. Câu “không xứng có được tình yêu” như một con dao găm thẳng vào con tim vốn đã nát tan của Hoắc Vi Vũ.



“Tổng thống chuyển lời cho cô rằng đừng nghĩ đến chuyện tự sát. Cô mà chết thì ông ấy sẽ khiến tất cả những người cô quan tâm chôn chung với cô.” Người áo đen cảnh cáo với bản mặt vô cảm.



Hoắc Vi Vũ cắn răng, lườm gã ta bằng con mắt sắc lạnh như dao, cất giọng lạnh nhạt: “Nói lại với ông ta rằng ông ta nhất định sẽ hối hận vì để loại người như tôi trở thành phu nhân Tổng thống tương lai.”



Người áo đen gật đầu, đi lướt qua Hoắc Vi Vũ, lên xe rồi đi mất.



Hoắc Vi Vũ uể oải lết về nhà, thấy trên tường ngoài nhà mình viết dòng chữ đỏ chói: Hoắc Vi Vũ là đồ đê tiện chuyên môn chia rẽ tình cảm người khác, là hạng tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ. Tao thấy lần nào đánh lần đó.



Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là “tác phẩm” của Lý Nghiên Hiền.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Tiểu Vũ à, cháu đắc tội ai à?” Bà cô sống ở căn hộ đối diện hỏi với vẻ quan tâm.



Hoắc Vi Vũ lắc đầu: “Không ạ.”



“Bạn trai cháu quan tâm đến cháu lắm đấy, còn để lại số điện thoại cho cô bảo là có chuyện gì thì nói cho cậu ấy biết. Cô vừa gọi cho cậu ấy báo lại chuyện này rồi, nhưng cậu ấy lại bảo từ giờ về sau chuyện của cháu không liên quan gì đến cậu ta nữa. Hai đứa làm sao thế? Cãi nhau à?” Bà cô kia hỏi.

“Đúng là từ giờ trở đi chuyện của cháu không liên quan gì đến anh ấy nữa.” Hoắc Vi Vũ đáp dửng dưng, nhưng đôi mắt đã nhòe lệ. Cô quay mặt đi, mở cửa nhà, vội vàng bước vào rồi đóng sập lại, dựa lưng vào cửa.



Nếu cô đòi chia tay, chắc chắn Cố Hạo Đình sẽ kinh ngạc và nghi ngờ rằng cô bị uy hiếp. Cô không muốn hắn mất tất cả vì cô, để bao chiến tích lâu nay hắn lập được tan thành mây khói.



Cô hít một hơi thật dài, đôi mắt đã sáng trong trở lại. Khi đã bình tĩnh rồi, cô gọi điện thoại cho Cố Hạo Đình, nhưng hắn không nghe máy.



Cô ngồi trên sofa, đang nghĩ xem có nên gọi cho X-man không thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cô thấy màn hình hiển thị người gọi là X-man liền vội vàng bắt máy.



“Anh đã nghe chuyện về dòng chữ viết trên tường nhà em rồi. Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em. Trong vòng một ngày, anh sẽ giúp em xử lý Lý Nghiên Hiền.” Giọng Cố Hạo Đình vang lên ở đầu dây bên kia.



Câu “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em” làm cô bình tĩnh lại, cõi lòng cũng dậy sóng lần nữa, hai mắt lại ướt lệ.



Cô cắn răng, siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh mới xử lý thì có tác dụng gì, có biết ban nãy bà ta suýt thì đâm chết tôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK