Chương 548 KHÔNG DÙNG ĐẾN THÌ CHẶT NÓ ĐI, TƯ LỆNH GHEN RỒI
Hoắc Vi Vũ thấy căng thẳng, hồi hộp vô cùng, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay cũng từ từ siết lại.
Duật Nghị đứng chắn trước mặt cô, hai tay bịt tai cô lại, làm khẩu hình miệng: “Đừng nghe, đừng nhìn.”
Đầu óc Hoắc Vi Vũ cực kỳ rối loạn, tai như ù đi. Phải rồi, cô không nên nghe, không nên nhìn, cũng không nên nghĩ gì cả. Cô buồn bã rũ mắt, tự nhủ rằng chỉ cần hoàn toàn tin tưởng Cố Hạo Đình là được rồi.
Cố Hạo Đình vẫn giữ vẻ lạnh lùng tựa băng sương, xuống khỏi sân khấu, đi tới trước mặt họ. Hoắc Vi Vũ sửng sốt ngẩng lên nhìn hắn.
“Cảm phiền tránh ra cho, các người đang cản đường tôi.” Cố Hạo Đình lạnh lùng cất tiếng, nhìn chằm chằm vào cô.
Hoắc Vi Vũ ngớ người, nhìn xung quanh, thấy không gian rất rộng thoáng. Rồi cô chợt hiểu ra, vội vàng gạt tay Duật Nghị, lùi lại một bước.
Cố Hạo Đình đi đến giữa cô với Duật Nghị thì dừng lại, liếc Hoắc Vi Vũ rồi nói với giọng quái gở: “Không có tay à?”
Hoắc Vi Vũ: “…” Ban nãy cô không kịp phản ứng mà.
“Không dùng đến thì chặt đi.” Cố Hạo Đình bỏ lại một câu với vẻ không vui rồi đi lướt qua họ.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Tất cả các thiếu nữ đều nhìn về phía Cố Hạo Đình với vẻ trông mong, dù tỉ lệ được chọn là rất nhỏ cũng vẫn muốn giữ lấy tia hy vọng mong manh.
Cố Hạo Đình đến chỗ Mai Lâm, hỏi: “Cùng ăn bữa cơm được không?”
Mai Lâm không ngờ mình lại là người được chọn, vẻ vui sướng đong đầy đôi mắt. Cô nàng che miệng, quay sang nhìn Tương Tử Viện với vẻ sửng sốt: “Là tôi thật sao?”
Tương Tử Viện không giấu nổi sự đố kỵ, đôi mắt đỏ lên vì ganh ghét, quay mặt đi, chẳng buồn để ý đến Mai Lâm.
Cố Hạo Đình xoay người đi về phía thang máy. Mai Lâm vội vàng đi theo.
Hoắc Vi Vũ không ngờ Cố Hạo Đình lại chọn Mai Lâm, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng hợp lý. Dù chọn ai thì Cố Hạo Đình cũng sẽ không lấy người đấy, bây giờ tuyên bố với công chúng rồi, sau này mà không cưới chắc chắn sẽ đắc tội với người ta. Mà Mai Lâm là con gái Tướng quân Mai, thế nên chọn cô ta là ổn hơn cả. Vì dù sao hắn cũng đắc tội Tướng quân Mai sẵn rồi, đắc tội thêm lần nữa cũng chẳng sao cả. Còn nếu Cố Hạo Đình cưới Mai Lâm thật, thì lúc đó người thấy lo sợ sẽ là Duật Cẩn.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vi Vũ chợt thấy lòng thắt lại. Chẳng lẽ Cố Hạo Đình sẽ cưới Mai Lâm thật sao? Cũng giống như cô gả cho Duật Nghị, là lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhất thời, lòng cô ngổn ngang trăm mối, hoảng hốt, khó chịu, buồn rầu rồi lại bất lực. Có lẽ cô đã hiểu được một phần mười tâm trạng của Cố Hạo Đình khi cô làm thế rồi.
“Đi thôi, chúng ta cũng về phòng ăn tối đi.” Duật Nghị nói.
Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ đờ đẫn đi theo Duật Nghị như một con rối, đầu óc toàn nghĩ về Cố Hạo Đình. Chắc hắn chỉ dùng bữa với Mai Lâm thôi, không làm chuyện gì khác đâu… đúng không?
Phòng của Duật Nghị là phòng Tổng thống số 1911. Vừa vào phòng, Hoắc Vi Vũ liền nhìn thấy Cố Hạo Đình và Mai Lâm đang ở trong phòng 1809. Hai phòng chỉ cách nhau có một tầng, không hề xa, cô có thể đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn xuống ban công phòng họ.
Mai Lâm cũng nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, liền kéo rèm cửa ban công lại.
Hoắc Vi Vũ bực bội, chỉ ăn bữa cơm thôi, kéo rèm làm gì. Chắc Cố Hạo Đình sẽ không thích Mai Lâm đâu…
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, đặt trên bàn. Hoắc Vi Vũ cũng tiện tay kéo rèm cửa sổ.
“Lại đây ăn đi.” Duật Nghị gọi, hồn nhiên thưởng thức món gan ngỗng. “Ngon phết, gan ngỗng là món đặc sắc nhất ở đây đấy. Trước khi giết thịt, ngỗng được cho ăn các loại thức ăn đặc biệt nên gan có mùi vị rất độc đáo.”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu. Cô không dám ăn những thứ họ bưng lên. Cô tiện tay vớ lấy chai nước suối để trên bàn trà, vặn nắp rồi uống một hớp cho đỡ đói.
Đúng lúc này, Duật Nghị gục xuống bàn.
“Duật Nghị, Duật Nghị!” Hoắc Vi Vũ hốt hoảng gọi, cô biết ngay là thức ăn có vấn đề mà.
Nhưng chẳng hiểu sao cô cũng bắt đầu thấy váng đầu. Hoắc Vi Vũ giật mình nhìn về phía chai nước suối, chưa kịp nghĩ được gì đã ngất đi.
Danh Sách Chương: