Chương 370 ĐÃ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI THÌ ĐỪNG CÓ RA NGOÀI LỪA BỊP
Hắn nhìn thấy… chiếc nhẫn kim cương trên ngực cô.
Vẻ khó hiểu thoáng qua trong đáy mắt của Cố Hạo Đình, sau đó bị phủ lấp bởi lửa giận ngùn ngụt.
Hắn nâng cằm cô lên, ép hỏi: “Làm người của tôi rồi còn ra ngoài lừa bịp người khác. Hoắc Vi Vũ, em có ý gì vậy?"
Đúng vậy… cô làm thế này là có ý gì chứ?
Trong lòng yêu Cố Hạo Đình nhưng buộc phải làm bạn gái của Lâm Thừa Ân. Hôm nay đã gây ra trận ồn ào lớn thế này, chắc chắn phải giả vờ đến khi cha Lâm Thừa Ân về hưu thôi.
Cô không thể quang minh chính đại sánh vai bên Cố Hạo Đình, cũng không thể đóng kịch bất hòa với Lâm Thừa Ân được. Nhìn thấy hắn đau khổ, cô cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng cô không cho phép cả nhà Lâm Thừa Ân gặp chuyện vì mình.
Kẻ bị kẹt ở giữa như cô sắp sụp đổ đến nơi rồi. Không bằng nhân lúc tình cảm còn chưa sâu đậm… cắt đứt ở đây đi.
“Cố Hạo Đình, chúng ta chia tay đi.” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên. Nói xong, viền mắt cô đỏ hoe, hơi sương phủ mờ nơi đáy mắt.
Trong mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia nhìn sắc lạnh như có thể hủy diệt cả đất trời: “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Anh cũng nhìn thấy tình hình bây giờ rồi đó, tôi là bạn gái của Lâm Thừa Ân!” Giọng nói của cô như thể nát tan, vụn vỡ.
Cố Hạo Đình kéo mạnh một cái, giật đứt sợi dây chuyền đeo trên cổ cô, cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình: “Vậy em nói tôi nghe, đây là cái gì? Vì sao vẫn đeo nó trên cổ? Đừng bảo tôi là em giấu nó vào trong vì nó đẹp!”
“Vì nó đắt nên tôi không nỡ ném đi, đeo vào tay thì sợ bị cướp, đeo trên cổ vừa xa hoa vừa khiêm tốn, không phải sợ gì lại thỏa mãn thói thích hư vinh!” Hoắc Vi Vũ kiếm cớ đáp. Nhưng dù nói thì nói vậy, nước mắt ứa ra khỏi hàng mi vẫn bán đứng cảm xúc chân thực của cô.
Cô không muốn khóc. Nhưng cô không nỡ buông bỏ tình cảm với người đàn ông này. Họ còn chưa bắt đầu… đã phải vội vàng kết thúc.
Hoắc Vi Vũ sợ rằng nếu nói thêm dù chỉ một câu thôi, cô sẽ không sao khống chế nổi bản thân.
Cô nhặt chiếc váy dưới đất lên.
Cố Hạo Đình siết chặt tay cô, ấn ghì lên cửa, mắt vằn lên tia máu đỏ ngầu, như đao sắc róc thịt da cô: “Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, nói cho tử tế, rốt cuộc có muốn chia tay với tôi hay không?”
Trên người hắn tỏa ra hơi lạnh khiến kẻ khác phải rùng mình, ánh mắt sắc nhìn cô như biến thành những lưỡi dao bằng băng.
“Chẳng phải việc chia tay này chỉ cần một bên nói là được hay sao? Tình cảm có phải là hợp đồng đâu mà ràng buộc hay cưỡng ép. Xin lỗi anh.” Hoắc Vi Vũ nói ra đáp án của mình nhưng đôi mắt lại cụp xuống.
Cô không dám nhìn hắn. Hễ nhìn thì lòng sẽ nhói đau.
Hắn nắm tay cô mỗi lúc một chặt hơn, như thể muốn bẻ gãy tay cô vậy. Hắn nói là cơ hội cuối cùng, nhưng kì thực không thể đếm được đã là bao nhiêu lần cuối cùng rồi… Chỉ cần cô tiến về phía hắn một bước, để cho hắn thấy một tia hy vọng le lói, thì dẫu có phải xông pha khói lửa, hắn cũng chẳng tiếc thân mình.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Thế còn cô thì sao? Cô tùy tiện chia tay, tùy tiện bỏ đi, tùy tiện bảo hắn cuốn xéo khỏi cuộc đời mình. Không phải vì cô tài giỏi đến cỡ nào, mà là bởi hắn yêu cô, còn cô thì không yêu hắn.
Nỗi chua xót cuộn trào trong lồng ngực, nuốt chửng cả lý trí của Cố Hạo Đình.
“Nếu em muốn chia tay thì tôi phải tranh thủ làm chuyện mà em đã hứa trước mới được.” Cố Hạo Đình trợn đôi mắt đỏ ngầu nhưng lạnh buốt, nói ra những lời nhẫn tâm.
Trong đầu Hoắc Vi Vũ chợt hiện lên hai con số mà hắn nói ban sáng, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi cô đã bị Cố Hạo Đình cúi đầu hôn kín. Nụ hôn ấy mạnh mẽ, hung hãn và mãnh liệt.
Tay Hoắc Vi Vũ đau nhức, bờ môi cũng đau rát, còn đáy lòng thì càng quặn thắt.
Cô không muốn làm chuyện đó ở đây. Phùng Tri Dao và người của Tướng quân Mai vẫn còn ở trong phòng bên cạnh. Nơi này là địa bàn của người khác. Nếu như bị người khác phát hiện thì cả nhà Lâm Thừa Ân phải làm sao đây? Cô phải làm gì bây giờ?
Lúc này Cố Hạo Đình hệt như một con mãnh thú vừa thức tỉnh, muốn ăn tươi nuốt sống cô rồi mới chịu buông tha.
Danh Sách Chương: