Mục lục
Ngài Cố Thân Mến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416 CON MUỐN CÓ ĐƯỢC CÔ ẤY, HẾT THẢY ĐỀU NGHE BA

Cô lê bước chân mỏi mệt đi về phía chiếc taxi thủng lốp ban nãy. Đầu nặng trĩu, đau như búa bổ, cô buộc mình không được gục xuống. Cố Hạo Đình nói rất đúng, cho dù cô muốn chết cũng không nên chết ở chỗ hắn. Nhưng có những việc không phải cô muốn là được. Tầm mắt Hoắc Vi Vũ tối sầm lại, cô ngã lăn ra đất, bất tỉnh.



Cũng không biết qua bao lâu, khi cô mở mắt ra thì trước mắt là trần nhà trắng xóa.



"Giả Mẫn Tử, cô tỉnh rồi." Duật Nghị hồ hởi nói.



Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Duật Nghị, nhíu mày, ngồi dậy: “Sao lại là anh?”



“Hôm qua lúc tôi lái xe về thì thấy cô ngất xỉu trên đường nên khiêng cô về. Cô bị làm sao thế?” Duật Nghị chỉ vào mặt mình, tò mò hỏi: “Bị ai đánh à? Có muốn tôi giúp cô rửa hận không?”



Hoắc Vi Vũ đưa tay ôm mặt, mặt đã sưng tấy lên. Cố Hạo Đình đã đánh vào mặt còn mạnh tay như vậy, đúng là...



"Không cần đâu, cám ơn anh, tôi phải về rồi.” Hoắc Vi Vũ đứng dậy.



"Vậy tôi đưa cô trở về." Duật Nghị ân cần nói, mở cửa ra.



Tổng thống vừa bước vào nhà, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ liền đờ người ra một lúc.



Duật Nghị không ngờ ba mình lại tìm đến, gã liền đóng cửa lại, thò đầu ra: “Ba, sao ba đến vào giờ này? Con và bạn gái vừa mới ngủ dậy.”



Hoắc Vi Vũ nghẹn họng.



"Bạn gái hả?" Tổng thống rất kinh ngạc.



Hoắc Vi Vũ không muốn Tổng thống hiểu lầm, bèn đá vào mông Duật Nghị một cái.



“Á!” Duật Nghị nhảy bật lên, vội vàng nói với Tổng thống: “Ba, ba đợi con một chút, con dạy dỗ cô ấy đã.” Nói rồi, Duật Nghị tức khắc đóng cửa lại.



"Ai là bạn gái anh chứ? Anh đừng nói bừa.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày nói.



“Bạn mang giới tính nữ gọi tắt là bạn gái còn gì, tôi không nói gì sai hết.” Duật Nghị nói như đúng rồi. w●ebtruy●enonlin●e●com



"Chúng ta không phải bạn bè, ba anh sẽ hiểu lầm đó. Anh ra giải thích lại đi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng yêu cầu.



“Mới sáng sớm cô đã nằm trên giường tôi, tôi có nói cô không phải bạn gái tôi thì ba tôi cũng không tin. Càng nói càng sai thôi. Có khi ông ấy còn tưởng tôi bị "bất lực" cũng nên. Với lại tôi cũng muốn để cô thử làm bạn gái tôi, thăm dò thái độ ba tôi xem sao.” Duật Nghị cười sung sướng.



Hoắc Vi Vũ không thèm để ý đến gã mà mở cửa ra, gật đầu với Tổng thống: “Hôm qua tôi ngất xỉu nên cậu ấy đưa tôi về theo, nhưng tôi không phải bạn gái của cậu ấy. Tôi có việc, xin phép đi trước.”



Hoắc Vi Vũ nói xong liền rời đi.

Duật Nghị thất vọng, tựa vào cửa, rầu rĩ: “Sáng ra ba tới xem trò vui đấy à?”



Tổng thống nhíu mày: “Bảo con đi theo Cố Hạo Đình, sao con không đi?”



“Hắn như bị điên ấy, không biết đi đâu xong nổi khùng, về liền ném đồ đạc tứ tung, còn bảo con cút đi nên con cũng cút luôn.” Duật Nghị nói rồi ngồi thụp xuống ghế salon với vẻ biếng nhác.



“Con phải đến chỗ của hắn, cái này ba đã thông cáo khắp nơi rồi. Cố Hạo Đình là người mà ba coi trọng, hắn là người của ba, con hiểu không?” Tổng thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



Duật Nghị không hiểu, liếc cha mình rồi cầm quả táo lên cắn một cái, cười khì đánh trống lảng: “Cha, cô gái ban nãy xinh ghê, lại cá tính nữa, con thích cô ấy quá.”



Tổng thống thở dài một hơi. Thằng con mình đúng là một đứa trẻ con, chẳng hiểu thời cuộc.



“Chẳng thấy cô ấy thích con chỗ nào.” Tổng thống châm chọc.



“Ba, ba nghĩ cách đi. Nếu con có được cô ấy, ba nói gì con cũng nghe theo hết.” Duật Nghị làm nũng.



Tổng thống trầm mặc. Thằng con trai này chắc chẳng hy vọng làm được trò trống gì được rồi, nhưng biết đâu cháu nội của mình có thể thì sao.



“Con cứ theo đuổi cô ấy đi.” Tổng thống nói một câu sâu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK