Chương 306 TƯ LỆNH MÀ ĐÃ CHIỀU CHUỘNG CÔ GÁI NÀO THÌ TUYỆT VỜI LUÔN
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ run lên.
Cố Hạo Đình dời mắt trước rồi rảo bước đi thẳng ra ngoài, như thể không nhìn thấy cô. Cô nhìn theo, thấy trên tay hắn cầm một cái ô, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn đắng.
Hắn đã chặn số của cô, trong lòng hắn cô còn chẳng phải một người bạn. Cô có danh nghĩa gì để mà đưa ô cho hắn cơ chứ? Huống chi… hắn đã có ô rồi.
Hoắc Vi Vũ vào thang máy, ấn nút đóng cửa, nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã biến mất trong mưa, hai mắt rũ xuống.
Lòng cô đau đến quặn thắt, nước mắt như mưa.
Khi Hoắc Vi Vũ còn nhỏ, mẹ đã dặn cô: “Con gái phải biết tiến lùi thỏa đáng, đừng trở thành gánh nặng cho người ta. Biết mình không có được mà cố chấp là tự tạo nghiệp, từ bỏ là đón cơ hội mới, buông tay là minh chứng con đã trưởng thành. Tiểu Vũ của mẹ xinh đẹp thế này thì đường tình duyên sẽ trắc trở lắm đây. Mẹ mong sau này con sẽ có được những gì con có thể, nắm được những gì trong tầm tay, đừng theo đuổi thứ cao xa không thể với tới. Con có hiểu không?”
Hồi nhỏ cô không hiểu được, đến khi hiểu ra thì mẹ đã qua đời.
Từ bỏ quá khó, buông tay lại càng khó hơn. Cô phải làm sao thì mới vơi nỗi đau này?
Hoắc Vi Vũ vào nhà, nhìn một bàn đồ ăn mình thích, đoạn ngồi xuống trước bàn, gắp một chiếc bánh bao hấp lên ăn.
Ăn mà chẳng biết vị gì, nhưng cô vẫn ép mình phải ăn cho hết, vừa ăn vừa nghĩ đến Cố Hạo Đình.
Cô nhớ hắn, nhớ dáng vẻ bá đạo của hắn, nhớ những khi hắn nổi giận, hắn bình tĩnh, hắn vững vàng chín chắn, và cả khi hắn tuyệt tình dứt áo ra đi.
Điện thoại di động đổ chuông, Hoắc Vi Vũ ôm hy vọng mở ra xem. Thấy người gọi đến là Đinh Mẫn, ánh mắt cô ảm đạm trong thoáng chốc.
Đinh Mẫn là đồng nghiệp cũ của Hoắc Vi Vũ, sau khi từ chức thì cô không còn liên hệ gì với cô ta nữa.
Cô nhấc máy mà chưa hiểu có chuyện gì.
“Hoắc Vi Vũ, có phải cô làm không?” Đinh Mẫn vừa mở miệng đã kích động mắng ầm lên.
“Tôi làm gì cơ?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“Chỉ có cô biết việc tôi nhận một trăm nghìn tệ hoa hồng trong hạng mục với Trung Thiên, vì sao bây giờ cả công ty cũng biết? Tôi đã nhường chức quản lý cho cô rồi, sao cô có thể qua cầu rút ván như thế hả?” Đinh Mẫn giận dữ quát hỏi. Nguồn : Vietwriter.vn
“Chẳng phải ngoài tôi thì còn người của Trung Thiên biết nữa hay sao? Sao lại bảo là chỉ có một mình tôi biết? Mặt khác, tôi tố cáo cô thì có được lợi gì đâu, tôi làm thế để làm gì? Không phải tôi.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
“Chỉ có thể là cô, chứ làm sao họ lại làm thế được!” Đinh Mẫn vẫn không tin.
“Tin hay không tùy cô.” Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Điện thoại lại đổ chuông, thấy số máy lạ gọi tới, Hoắc Vi Vũ đặt đũa xuống. Dù sao cô cũng không thấy đói.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi bằng giọng khó chịu.
“Chào cô, cô Hoắc Vi Vũ phải không? Tôi là cảnh sát khu vực GL. Hôm qua cô đã nhờ tôi điều tra người báo án mà. Người đó là Đinh Mẫn. Cô có cần chúng tôi giúp gì không ạ?”
Hoắc Vi Vũ hiểu ra vì sao chuyện Đinh Mẫn nhận hoa hồng lại bị vạch trần rồi. Chỉ có Cố Hạo Đình mới có thực lực và khả năng để làm như vậy.
“Không cần đâu, cảm ơn cô.”
***
Mười một giờ trưa Hoắc Vi Vũ mới đến chỗ làm. Cô ngồi vào chỗ, thừ người nhìn màn hình máy tính.
Trước kia cô bài xích sự trợ giúp của Cố Hạo Đình vì không muốn mắc nợ bất cứ kẻ nào. Nhưng có lẽ nếu không có hắn giúp đỡ thì cô sẽ gặp phải vô vàn khó khăn. Cố Kiều Tuyết sẽ là người đầu tiên không tha cho cô. Bởi vì bọn họ kiêng dè Cố Hạo Đình nên cô mới bình an vô sự đến tận bây giờ.
“Hoắc Vi Vũ, sáng nay cô đi đâu thế?” Tần Vi tò mò hóng hớt.
“Có chuyện gì à?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ đề phòng.
“Giám đốc Ngụy tìm cô mấy lần, hình như có vụ gì quan trọng lắm, hay là cô vào phòng anh ấy đi.” Tần Vi nói.
Danh Sách Chương: