Cơn phẫn nộ của hắn vô cùng kinh khủng, ngợp đất trời, trói buộc, lấn át cô.
Hoắc Vi Vũ đẩy hắn ra nhưng không sao thoát được.
Cố Hạo Đình hôn lướt dọc theo môi cô, trượt xuống cần cổ mềm mại.
Cảm giác tê rần chạy từ cột sống lên não. Hoắc Vi Vũ khẽ "ư" một tiếng.
Cố Hạo Đình giật mình, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô.
Trong mắt ngấn nước mang nét ngang ngạnh, lông mi khẽ run lên.
Cô không cầu xin, không yếu đuối nhưng lại khiến hắn mềm lòng.
Cố Hạo Đình nắm cằm cô, nhìn xuống bờ môi sưng đỏ của cô.
"Hoắc Vi Vũ, vốn dĩ tôi định buông tha em, nhưng em vẫn vương vấn Ngụy Ngạn Khang nên tôi chỉ có thể khiến em thành cô gái của tôi, để hắn mãi mãi không thể mơ tới chị dâu được."
"Tôi không vương vấn gã." Hoắc Vi Vũ phản bác.
"Không yêu Ngụy Ngạn Khang thì sẽ không thả rắn!" Cố Hạo Đình lạnh lùng cất cao giọng.
"Không có mà." Hoắc Vi Vũ kích động: "Nếu như tôi còn thích Ngụy Ngạn Khang thì sẽ bị sét đánh, nếu tôi thả rắn thì tôi chết không yên thân."
Cố Hạo Đình im lặng, nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Vi Vũ rất bướng, lại tùy hứng, nhưng cô dám làm dám chịu.
Cô bảo không làm thì chắc chắc là không làm.
Hắn cần một lí do để giữ cô lại.
Cô không cho hắn đường lui cũng không sao hết, hắn tự tạo.
"Chứng minh cho tôi xem, cho em ba ngày điều tra chân tướng, nếu không vẫn tiến hành đám cưới." Cố Hạo Đình nói, buông tay ra, đứng dậy.
Có tiếng gõ cửa "Cộc! Cộc!".
"Mở cửa, mở cửa ra." Cố Kiều Tuyết đanh đá gào ầm lên.
Cố Hạo Đình mở cửa, bước ra ngoài, dáng người cao lớn chặn ngay cửa.
"Anh, em muốn giết chết Hoắc Vi Vũ. Cô ta dám thả rắn trong đám cưới của em. Cô ta còn đặt bốn chậu hoa cúc ngay trên đường, còn viết trên đó là "Cố Kiều Tuyết là người thứ ba, Cố Kiều Tuyết chết đi, Cố Kiều Tuyết mặt dày, Cố Kiều Tuyết bị HIV AIDS"." Cố Kiều Tuyết khóc lóc tố cáo.
Cố Hạo Đình ra lệnh cho người lính đứng cạnh đó: "Xử lý đám hoa đó đi."
"Vâng." Người lính nọ chạy ra ngoài cửa.
"Anh, do Hoắc Vi Vũ làm, chỉ có cô ta mới làm thế. Nếu Hoắc Vi Vũ không chết thì em chết. Anh giết cô ta đi, cả đời này em không muốn nhìn thấy cô ta nữa. Em chỉ có một lần làm đám cưới thôi đấy!" Cố Kiều Tuyết khóc lóc kể khổ.
Cố Hạo Đình kéo ả lại gần, trầm giọng: "Nghe anh, chuyện này không thể nào là Hoắc Vi Vũ làm được. Cô ấy tay không đến đây, sao thả rắn được."
"Cô ta có thể bảo người khác làm." Cố Kiều Tuyết quả quyết là Hoắc Vi Vũ.
"Cô ấy sợ rắn nhất, trong toilet cũng chỉ có mình cô ấy, sao có thể ở cùng rắn được." Cố Hạo Đình nói.
"Trừ cô ta ra thì còn ai!" Cố Kiều Tuyết mất bình tĩnh quát.
"Vậy anh hỏi em, bao nhiêu năm qua em đắc tội với ít người lắm sao? Anh cảm thấy em nên ăn nói và hành xử đúng mực đi. Anh có thể tạm thời che chở em chứ không thể bảo vệ em một đời đâu." Cố Hạo Đình nghiêm nghị nói.
Cố Kiều Tuyết sững sờ, đứng im vài giây rồi hoàn hồn, nước mắt lã chã rơi, nói với giọng uất ức: "Anh thật bất công, mua cho Hoắc Vi Vũ máy bay mấy tỷ, hòn đảo mấy tỷ, anh không cho em gì hết."
Cố Hạo Đình có chút bực bội, trầm giọng nói: "Vấn đề này đáng lẽ em nên hỏi chồng em đi, đòi chồng em ấy, đừng dán mắt vào chồng người ta xem chồng người ta mua cho vợ người ta cái gì."
Cố Kiều Tuyết lại sững người, nước mắt còn đọng trên mặt, mắt đỏ hoe như máu, kinh ngạc nhìn Cố Hạo Đình.
Sao ả có cảm giác hình như anh mình thích Hoắc Vi Vũ thật lòng, không phải vì mình nên mới cưới Hoắc Vi Vũ vậy nhỉ?