"Tôi đến ngay đây." Cố Hạo Đình cúp điện thoại rồi đứng dậy.
Hoắc Vi Vũ thản nhiên xiên một quả trứng cút bỏ vào miệng.
"Tôi có việc phải đi trước." Cố Hạo Đình nói với cô.
Cô hất cằm về phía cửa: "Cửa ở bên kia."
Cố Hạo Đình thấy thái độ bất cần của cô thì ánh mắt sa sầm. Ban nãy cô còn dịu dàng, e thẹn, hơi thở ấm nóng ngọt ngào như vẫn còn văng vẳng bên tai, hình ảnh quyến rũ của cô hằn in trong đầu hắn, vậy mà bây giờ cô lại như hoa sen giữa hồ, vẫn đẹp như thế, nhưng lại có cảm giác lạnh nhạt khó gần. Hóa ra cô chỉ mong hắn sớm đi cho nhẹ lòng.
"Có muốn về nhà không?" Cố Hạo Đình hỏi với vẻ bất lực. Hắn cũng biết cô không thích ở Bệnh viện.
"Tất nhiên là có." Hoắc Vi Vũ gật đầu nói.
"Hai ngày tới sẽ có người lo chuyện ăn uống cho em, đến khi em hoàn toàn khỏe lại mới thôi. Nếu em muốn về thì phải cố gắng mau mau phục hồi đi. Ăn cho no rồi Trung tá Thượng sẽ đưa em về." Cố Hạo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ lười biếng ra dấu OK với hắn rồi tập trung vào bàn ăn.
Cố Hạo Đình hơi nhíu mày nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi bảo: "Nhớ ký hợp đồng đấy." Hắn đang thông báo chứ không phải hỏi ý kiến, nói xong liền đi thẳng ra cửa.
Hoắc Vi Vũ liếc bóng lưng Cố Hạo Đình, trong mắt thoáng vẻ khó hiểu.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên, kéo lại dòng suy nghĩ của cô.
"Mời vào."
Trung tá Thượng dẫn Luật sư bước vào. Hoắc Vi Vũ thở dài. Suy cho cùng cô cũng cầm thẻ của hắn rồi, thôi thì cứ dứt khoát ký luôn đi.
…
Tám giờ tối, Trung tá Thượng cầm đơn lấy cho cô cả đống chai chai lọ lọ toàn là thuốc rồi đưa cô về nhà.
Hoắc Vi Vũ nhìn phía trước với bản mặt vô cảm, hỏi: "Cố Hạo Đình quay về quân khu có việc gấp mà anh không cần đi theo à?"
Ánh đèn đường thoắt sáng thoắt tối lướt qua đáy mắt cô.
"Tư lệnh giao cho tôi nhiệm vụ hộ tống cô về nhà." Trung tá Thượng đáp.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh ta, nhếch môi cười, hỏi: "Nghe đồn Cố Hạo Đình đem lòng yêu một người phụ nữ nhưng lại không được đáp lại, anh có biết là ai không?"
"Phu nhân quan tâm đến Tư lệnh quả là chuyện tốt, nhưng tôi nghĩ việc này Phu nhân nên hỏi thẳng Tư lệnh thì hơn." Trung tá Thượng trả lời rất khôn khéo.
Hoắc Vi Vũ thấy anh ta không "cắn câu" thì lười không hỏi nữa, dù sao cô cũng không hứng thú lắm.
"Dừng xe."
Trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ khó hiểu.
"Tôi muốn đến ngân hàng chuyển tiền." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Vâng." Trung tá Thượng dừng xe trước cửa chi nhánh ngân hàng Công thương.
Hoắc Vi Vũ xuống xe, chạy vào con ngõ bên cạnh ngân hàng, loáng cái đã chẳng thấy bóng đâu.
Trung tá Thượng cạn lời. Anh ta đành gọi điện cho Hoắc Vi Vũ. Bấy giờ cô đang ở trong con ngõ nhỏ, thấy có cuộc gọi liền nghe máy.
"Sao cô bảo sẽ giữ chữ tín?" Trung tá Thượng khóc không ra nước mắt.
Hoắc Vi Vũ cười biếng nhác: "Ai bảo với anh thì đến tìm người đó đi."
"Tư lệnh mà muốn tìm thì chắc chắn cô không thoát được đâu. Hiện giờ đang có kẻ địch xâm nhập vào Ninh Xuyên, Tư lệnh bận không có thời gian rảnh nên xin Phu nhân đừng gây thêm rắc rối cho ngài ấy nữa. Mấy hôm nay Tư lệnh dồn hết sự quan tâm vào cô nên mới để kẻ địch thừa cơ xông vào. Ngài ấy mà biết cô lại bỏ trốn thì kiểu gì cũng không còn tâm trí đâu để đi bắt Giang Khả nữa." Trung tá Thượng nói với giọng bất lực.
Giang Khả? Cô chưa nghe đến cái tên này bao giờ.
"Yên tâm, tôi không bỏ trốn đâu, một tiếng nữa sẽ về nhà." Hoắc Vi Vũ hứa hẹn rồi ra khỏi ngõ, vừa bước ra liền thấy một cô gái trông khá quen đang đi về phía mình.
Hình như là người vào khách sạn cùng Cố Hạo Đình.
"Tôi chờ anh bảy năm, anh thề non hẹn biển rằng sẽ lấy tôi, kết quả thì sao? Anh cưới Y Phương Phương, còn sinh con với cô ta, vậy mà giờ anh định dùng một triệu để đuổi tôi đi à? Số tiền đó tôi không cần, bây giờ sẽ trả luôn cho anh." Phùng Tri Dao kích động nói.