Buổi sáng cảnh sát công bố chân tướng án kiện xong, buổi chiều lập tức quyết định triển khai hành động tảo hắc* có tên là Thu Phong. Hành động tảo hắc vừa ra, nhiệt lượng thảo luận về chuyện tình án kiện kia trên internet đã giảm chậm xuống, tương phản liền đem hứng thú đặt ở trên tình hình hành động tảo hắc, chờ mong hành động lần này có thể đột phá hình thức giống như ở trong quá khứ. (*: truy bắt tội phạm, băng nhóm, kiểm tra cơ hở hoạt động trái phép.)
Dân chúng bình thường chờ mong đến như thế, nhưng thế lực các nơi đều hiểu rõ, đây cũng chỉ là một hành động nhằm xoa dịu dư luận mà thôi. Quy tắc ngầm! Ba chữ này ở trong xã hội đương thời vẫn luôn lưu hành, cơ hồ là bất kỳ một khu vực nào. Theo ý nào đó mà nói, hành động Thu Phong lần này coi như là một cái kết quả ở dưới quy tắc ngầm, đồng dạng cũng là cấp cho thế lực các nơi một cái bậc thang.
Trong khi Hàng Châu triển khai hành động Thu Phong, đồng thời ở nơi xa Đông Hải cùng Quảng Châu, hai người Hoàng Phủ Hồng Trúc và Tiết Hồ đều nhận được một cú điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong, hai người cơ hồ là cùng một thời gian hướng xuống phía dưới truyền đạt mệnh lệnh: 'Trong khoảng thời gian này, tất cả thành viên trong bang hội, đều cần phải an phận thủ thường, không được ra ngoài gây chuyện thị phi.
Kết quả này nhiều ít đã khiến cho Hoàng Phủ Hồng Trúc không cam lòng...Trải qua lần hung mãnh phản kích vào buổi tối hôm qua, thế lực của Thanh Bang ở Đông Hải đã tổn thất nghiêm trọng. Chỉ cần Hồng Trúc Bang gióng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ra thêm chút sức, thì vị tất đã không thể đem Thanh Bang đuổi ra khỏi khu vực này.
Hiện giờ, song phương phải ngừng bắn dựa theo quy tắc ngầm, điều nàỵ chẳng khác nào đã cấp cho Thanh Bang có cơ hội hít thở, chờ đợi Thanh Bang một lần nữa bố trí nhân lực, bổ sung máu huyết cho phân đà ở Đông Hải, lại sẽ đúng vững gót chân. Lúc này, Hồng Trúc Bang muốn đem Thanh Bang đuổi ra khỏi Đông Hải, so sánh với tìm được lên trời còn muốn khó khăn hơn rất nhiều. Làm người thì phải biết tiến biết lùi, cũng không thể quá mức tham lam, đạo lý này, Hoàng Phủ Hồng Trúc hiểu rất rõ ràng.
Ở nàng xem ra, tuy rằng không thể đem Thanh Bang bức ra khỏi Đông Hải, nhưng thu hoạch lần này đã muốn rất lớn rồi, quả thực là phải dùng nhân họa đắc phúc để hình dung. Đồng dạng, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng hiểu được, vô luận nàng hay Hồng Trúc Bang, hẳn là đều phải cảm tạ một người...Đó chính là Trần Phàm.
Nàng phi thường rõ ràng, nếu như không có Trần Phàm ở Hàng Châu lược sát tứ phương, nếu Thanh Bang dùng Sở Qua áp chế nàng và Hồng Trúc Bang, thì có lẽ kết quả đã hoàn toàn tương phản rồi.
Khi tia nắng cuối ngày hoàn toàn biến mất, vầng mặt trời đỏ thắm lặn xuống đỉnh núi, màn đêm sắp buông xuống...
Hàng Châu, Tiêu gia.
Giữa trưa liền chạy về nhà, Tiêu Phong lẳng lặng đứng trong thư phòng, ánh mắt bình tĩnh ngắm nhìn người nam nhân trung niên đang ngồi đọc sách ở trước bàn. Triệu Thiên Bá bị giết, Phó gia, Tần gia đến nhà xin lỗi, cúi đầu nhận sai, một chuỗi sự tình này đã lan truyền đi khắp giới xã hội thượng lưu ở Hàng Châu rồi. Mà Tiêu Phong làm nhân vật chính cũng trở thành nhân vật tiêu điểm trong đề tài thảo luận.
Thậm chí...sau khi Tiêu Phong quay trở lại Tiêu gia, hắn còn phát hiện ra người trong gia tộc mình cũng đang nghiên cứu thảo luận về chuyện này, hơn nữa pháp nhãn không đồng nhất, có người cho rằng Tiêu gia sắp tới cơ hội quật khởi, cũng có người cho rằng mượn dùng ngoại lực để phát triển sẽ không bền vững, nếu chạy theo Tiêu Phong thì sẽ đem Tiêu gia đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục. Đối với những lời bàn tán này, Tiêu Phong cũng không giải thích, điều duy nhất hắn quan tâm chính là cách nhìn của cha mình.
Gia chủ Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn cha của Tiêu Phong sau khi nghe được chuyện này, đã trực tiếp từ Hongkong bay trở về. Tiếp đó, ngựa không dừng vó đem Tiêu Phong gọi vào trong thư phòng.
Có lẽ bởi vi chuyện lần này quá mức rung động, cho nên tựu ngay cả Tiêu Viễn Sơn cũng vô pháp nhìn thấu nội tình ở trong chuyện này. Thế nên hắn không biết phải bắt đầu nói chuyện từ chỗ nào. Dưới ánh đèn, Tiêu Viễn Sơn tay nâng một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít thuốc, đôi chân mày nhíu chặt vào giữa mi tâm. Điếu thuốc lá kẹp trên
hai ngón tay đã cháy hơn phân nửa, nhung Tiêu Viễn Sơn không có gẩy tàn đi, dường như lúc này hắn đã hoàn toàn chìm vào trong cơn suy tư.
'Tiểu Phong.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Tiêu Viễn Sơn mới dập tắt điếu thuốc, ngầng đầu nhìn Tiêu Phong nói:
- Ngày trước, ông nội bởi vì đồng ý đám hỏi cho con và Tần Tư Nhiên, mà đã tiến cử đàn sói Tần gia với Tiêu gia, để rồi trở thành sai lầm nghiêm trọng, khiến cho ánh hào quang không còn tiếp diễn ở trên đầu Tiêu gia thêm nữa. Ông nội con cũng bởi vì chuyện này mà lâm bệnh không gượng dậy nổi, cuối cùng rời bỏ nhân gian. Có thể nói, đó là biến cố lớn nhất của Tiêu gia chúng ta những năm gần đây.
Nghe Tiêu Viễn Sơn nói như vậy, Tiêu Phong không lên tiếng, chỉ im lặng đứng nghe.
'Ta biết, trong biến cố lần đó, con phải gánh chịu vũ nhục khắc cốt minh tâm, bởi vậy mà lần này con đã mượn ngoại lực trả thù Tần gia cùng con tiểu nha đầu Tần Tư Nhiên kia.
Nói đến đây, Tiêu Viễn Sơn thở dài: 'Ta lý giải tâm tình trong lòng con, chuyện lần này ta không trách con được.
- Thái Cực Quyền chú trọng đến tứ lạng bạt thiên cân, mượn lực đả lực. Nếu mượn dùng ngoại lực tốt, sẽ đem nó biến thành lực lượng của chính mình, tương phản, thì sẽ làm chính bản thân mình tổn thương.
Tiêu Viễn Sơn nói đến đây, thì diễn cảm cũng ngưng trọng hơn rất nhiều:
- Tiểu Phong, ta không dối gạt con, chuyện lần này thực rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới nỗi có thể thay đổi vận mệnh của Tiêu gia. Đồng thời, nếu con có khả năng chân chính mượn ngoại lực theo cách này, thì Tiêu gia chúng ta liền có cơ hội quật khởi, về phương diện khác, nếu là con cáo mượn oai hùm, mà không hiểu ý nghĩa mượn dùng ngoại lực như thế nào. Vậy thì, Tiêu gia chúng ta sẽ vĩnh viễn xóa tên ở trong vùng Chiết Giang này.
- Cho nên, ta hy vọng con hãy nói thật cho ta nghe. Con thấy rằng, cỗ ngoại lực kia có đáng tin tưởng hay không?
Nói đến đây, Tiêu Viễn Sơn liền ngầng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong.
Khẩn trương...vạn phần khẩn trương. Thân là gia chủ Tiêu gia, giờ khắc này Tiêu Viễn Sơn đang khấn trương tới cực điểm. Bởi vì...hắn biết những lời nói kế tiếp của Tiêu Phong, sẽ quyết định vận mệnh của Tiêu gia ngày sau ra làm sao, nói khoa trương hơn một chút, thì đó chính là quyết định xem Tiêu gia sống hay chết.
'Tin cậy.
Không chút do dự, Tiêu Phong chậm rãi phun ra hai chữ này.
Hiểu rõ Tiêu Phong sẽ không bao giờ nói dối mình, Tiêu Viễn Sơn vui mừng như điên, đôi con ngươi trong mắt trợn trừng lên:
- Thật sao?
- Ưm.
Tiêu Phong hung hăng gật đầu.
- Hô...
Tiêu Viễn Sơn hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, theo sau nói: 'Tiêu Phong, có thể nói cho ta biết, nguyên nhân tại sao con dám khẳng định như thế hay không?
- Hắn và những công tử ca khác bất đồng.
Trong đầu Tiêu Phong theo bản năng hiện ra thân hình khôi ngô của Trần Phàm, khóe miệng thoáng nhếch lên vẻ tươi cười không dễ gì phát giác:
- Ở trong từ điển của hắn, đối với bằng hữu căn bản là không có hai chữ lợi ích. Lấy tình cảm làm gốc, đây chính là nguyên tắc kết giao bằng hữu của hắn!
Lấy tình cảm làm gốc ư? Vừa nghe được Tiêu Phong nói đến năm chữ này, nguyên bản tâm tình vui sướng của Tiêu Viễn Sơn, nhất thời liền bị một tầng bóng ma bao phủ. Thân là gia chủ Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn đã kiến thức qua rất nhiều bạn nhậu tiểu nhân qua sông đoạn cầu rút ván, xa không đề cập tới, Tần gia chính là ví dụ tốt nhất rồi.
Có giáo huấn bằng máu này, Tiêu Viễn Sơn tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng, trên đời này còn có người giàu sang lấy tình cảm làm gốc cho mối quan hệ bằng hữu. Nhưng...hắn cũng biết, đứa con trai này của mình, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám lừa gạt hắn qua, dù chỉ một lần.
Một lần đều không có...!
'Tiểu Phong, con cũng biết đó, tình cảnh gia tộc chúng ta trước mắt đang như thế nào. Bấy lâu nay đang có người muốn nhân cơ hội tranh giành lấy vị trí gia chủ này.
Trầm ngâm một lúc sau, bỗng nhiên Tiêu Viễn Sơn khẽ cười lạnh, nói:
- Ở trong mắt bọn hắn, Tiêu Viễn Sơn ta rất lưu luyến cái vị trí gia chủ này. Nhưng trên thực tế, nếu có người có năng lực làm cho Tiêu gia chúng ta đông sơn tái khởi, thì ta nhất định sẽ nhường cái vị trí gia chủ này cho người đó!
'Tiểu Phong, cha không cần con nhất định phải ngồi vào cái ghế gia chủ này, điều
cha quan tâm chính là tương lai của Tiêu gia. Tám giờ tối nay, ta sẽ mở một cuộc họp gia tộc, đến lúc đó khẳng định là sẽ có người muốn thừa dịp chuyện tình lần này, lấy cớ công kích hai cha con chúng ta, cố gắng đạp chúng ta ra khỏi sân khấu.
Tiêu Viễn Sơn cắn răng, gằn từng chữ:
- Buổi họp gia tộc tối nay, con nhất định phải xuất ra chứng cớ thuyết phục mọi người. Nếu không ta và con sẽ rất khó bước xuống đài bình yên!
Chứng cớ?
Tiêu Phong nhíu mày trầm ngâm không nói.
- Tiểu Phong, hãy tha thứ cho kẻ làm cha vô năng như ta, tương lai của Tiêu gia, hết thảy đều nhờ vào con.
Nói dứt lời, Tiêu Viễn Sơn đứng dậy, bước tới trước mặt Tiêu Phong, hung hăng chụp xuống bả vai hắn một cái.
Cảm nhận được lực lượng cường đại từ trên cánh tay cha truyền sang, Tiêu Phong chỉ thấy trên vai mình giống như đang có một tòa núi lớn đè nặng bình thường, vô cùng nặng nề.
- Dai Fu tiểu thư, cô không gạt ta chứ, đúng không?
Khẽ nhắm mắt một chút, Tiêu Phong ở trong lòng thầm hỏi với chính mình. Chừng một phút đồng hồ sau, Tiêu Phong ly khai thư phòng, quay trở về phòng riêng của mình, trầm ngâm do dự thật lâu sau, cuối cùng hắn vẫn bấm số điện thoại của Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong căn hộ, Trần Phàm vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị mặc quần áo, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông di động reo vang, lập tức cầm máy lên. Sau khi trông thấy dãy số điện báo của Tiêu Phong, Trần Phàm liền nhanh chóng bám nút chuyển liên lạc.
'Trần Phàm.
Liên lạc vừa chuyển, biểu tình của Tiêu Phong cũng hết sức phức tạp.
Theo ý nào đó mà nói, hắn rất không muốn đánh cú điện thoại này, bởi vì hắn nghĩ, giữa bốn huynh đệ ở phòng 108 chỉ tồn tại tình cảm hữu nghị đơn thuần mà thôi...Thời buổi này, người người bị lợi ích ăn mòn tâm tính, quả thực là rất khó có được. Hắn sợ cú điện thoại này của mình, sẽ điếm ô tình cảm thuần chân hữu nghị kia.
Nhưng...câu nói kia của cha, "Tiểu Phong, tương lai của Tiêu gia hết thảy đều phải nhờ vào con rồi", đã khiến cho hắn không thể không đánh cú điện thoại này. Bởi vì hắn biết, cú điện thoại này sẽ quyết định vận mệnh của Tiêu gia ở trong tương lai sắp tới. Đồng thời trong lòng hắn còn có một trực giác, Trần Phàm sẽ không vì vậy mà cắt đứt mối quan hệ bằng hữu cùng với hắn.
Đúng như Tiêu Phong suy nghĩ, Trần Phàm quả thật sẽ không bởi vì chuyện này mà cắt đứt mối quan hệ cùng Tiêu Phong, tương phản, sở dĩ Dai Fu xuất đầu trợ giúp Tiêu Phong, hoàn toàn là bởi ý tứ của Trần Phàm. Nếu không, lấy tính tình của Dai Fu, thì nàng tuyệt đối sẽ không đi giúp Tiêu Phong.
'Tiêu Phong, tôi biết hai cha con cậu đang rơi vào tình cảnh rất vi diệu ở trong Tiêu gia. Hơn nữa, đám người đang nhìn chằm chằm vào cái vị trí gia chủ kia, nhất định là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Dường như đã nhận ra tâm tình phức tạp của Tiêu Phong ở đầu dây bên kia, Trần Phàm liền dẫn đầu mở miệng trước.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, trong lòng Tiêu Phong không khỏi chấn động: 'Trần Phàm, tôi...
- Dừng đi, giữa chúng ta không cần quanh co lòng vòng.
Trần Phàm cười mắng: 'Nếu tôi đã quyết định khiến cho cô nàng Tần gia kia phải quỳ gối sám hối ở trước mặt cậu nhận sai, như vậy hiển nhiên là tôi cũng đoán ra tình huống về sau. Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu xử lý chuyên này một cách hoàn mỹ nhất.
- Đa tạ.
Tiêu Phong toàn thân không ngừng run rẩy, phun ra hai chữ này. Từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp qua không ít công tử ca, cũng có bạn nhậu, nhưng...cái đám gọi là bằng hữu chí thân kia, sau khi Tiêu gia xuống dốc thê thảm, cả đám đều biến mất tăm
Đúng vậy, khi hắn bị Tần Tư Nhiên làm nhục, đám bằng hữu kia, không có một người nào gọi điện tới thăm hỏi an ủi hắn...
'Tiêu Phong, nhớ kỹ, chúng ta là bằng hữu.
Trần Phàm bước tới gần khung cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm đèn đuốc sáng chưng ở bên ngoài, diễn cảm bình thản, nhẹ nhàng nói: 'Trước kia là như thế...bây giờ là như thế...ngày sau vẫn là như thế!