Lúc này Khang Lâm đã bị hắn kháp cổ nâng lên không trung, cố gắng giãy dụa, kết quả căn bản không thể giãy, chỉ biết thở hổn hển, cảm giác như sắp bị ngạt thở mà chết.
- Hô!
Nhìn thấy Khang Lâm sắp bị Sở Qua bóp chết, một gã đại hán ở bên trái Khang Lâm vung lên cây gậy, hướng Sở Qua đập tới!
Sở Qua cười lạnh một tiếng, thân hình tránh ra, đem thân thể Khang Lâm chắn ngay bên người.
Một màn thình lình xảy ra làm sắc mặt tên đại hán kia đại biến, hắn cố gắng thu tay lại nhưng đã không kịp rồi.
- Phanh!
Cây aậy hung hăng đập ngay sau lưng Khang Lâm, làm hắn đau đến run rẩy cả người.
- Yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi, lão tử muốn lưu ngươi tới cuối cùng, chậm rãi tra tấn.
Sở Qua cười lạnh một tiếng, ném Khang Lâm bay ra ngoài, sau đó chụp lấy cây gậy phía trước, dùng sức kéo!
Tên đại hán không cẩn thận đánh trúng Khang Lâm, tâm thần không yên, bàn tay cũng không nắm chắc gậy, bỗng chốc đã bị Sở Qua đoạt trong tay.
- Mẹ nó, có phải thích lắm hay không?
Sở Qua nói xong, vung gậy lên, nện xuống ngay đầu đại hán!
- Phanh!
Dưới một kích, đại hán trực tiếp bị nện ngã xuống đất, máu tươi bắn ra, văng lên mặt Sở Qua.
Chóp mũi tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, trong miệng truyền tới mùi tanh tanh, chẳng những Sở Qua không hề sợ hãi, ngược lại càng tăng thêm dòng máu bạo lực trong người hắn.
Hắn mang theo gậy vọt vào trong đám người.
Những người bên cạnh Khang Lâm có thể nói là những tay đấm chuyên nghiệp điển hình, đi theo Khang Lâu cũng đã lâu, trong lúc đó bởi vì chuyện di dời đã cùng cư dân phát sinh xung đột không ít, vung tay cũng có, mỗi lần đều là bọn hắn đại thắng.
Lúc này đối mặt với Ngu Huyền giống như một con sư tử nổi giận cùng Sở Qua giống như một con sói hoang, bọn hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên, cảm giác giống như bàn chân đều bốc lên khí lạnh.
Sợ.
Trong lòng bọn hắn hoàn toàn bị nỗi sợ hãi nhồi vào!
Binh bại như núi đổ.
Trên chiến trường chú ý khí thế, đánh nhau cũng là như thế.
Những đại hán thủ hạ của Khang Lâm, khí thế vừa yếu, đừng nói là đoàn kết cùng một chỗ, ngay cả ra tay cũng có chút không dám.
Dưới dạng tình hình này, đối với Ngu Huyền cùng Sở Qua mà nói, bọn hắn chỉ còn là một đám sơn dương tùy ý xâu xé.
Có lẽ là nhìn ra điểm này, Trần Phàm cũng không gia nhập vào chiến đấu.
Hắn kiểm tra xong thương thế của Chu Văn, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Ở mặt ngoài thương thế của Chu Văn thoạt nhìn thật khủng bố, bất quá cũng không có tổn thương trí mạng.
- Trần Phàm, cứu cứu cha tôi...
Đột nhiên Chu Văn lại mở mất, nhìn Trần Phàm đang ở gần trong gang tấc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, khẩn trương nói.
Ân?
Nghe được lời Chu Văn, trong lòng Trần Phàm vừa động, thầm mắng mình hồ đồ.
Bên người Trần Phàm. Tiêu Phong vốn định tham gia chiến đấu, kết quả lại bị Trần Phàm kéo lại.
Lúc này nghe được lời nói của Chu Văn, vội vàng nói:
- Trần Phàm, tôi đi tìm chú và dì.
- Cậu giúp đỡ Chu Văn lên xe, tôi đi.
Trần Phàm nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện những đại hán kia đã ngã xuống một nửa, còn có một nửa đang vây thành một vòng, gắt gao chống cự, nếu để Tiêu Phong đi khó tránh sẽ bị thương.
Nghe Trần Phàm nói như thế. Tiêu Phong cũng không phản đối mà lập tức nâng Chu Văn dậy, đi tới chỗ đỗ xe.
Mà Trần Phàm lại đứng dậy, cấp tốc chạy về phía trước.
- Hô! Hô!
Giờ khắc này, Trần Phàm đem tốc độ phát huy tới cực hạn, cả người hóa thành một bóng đen, hoàn toàn sát nhập vào trong đêm tối, tốc độ khủng khiếp quét gió rít ù ù.
Phía trước, mẹ của Chu Văn nhìn thấy đoàn người Khang Lâm vừa rồi còn có dáng vẻ không ai bì nổi đã bị Ngu Huyền và Sở Qua hai người đánh đến loạn trốn chung quanh, hoàn toàn lâm vào trong nỗi khiếp sợ.
Không đợi bà từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, bà thấy được một màn chỉ có thể nhìn thấy được trong phim ảnh.
Phía trước, ngay trong đám người, một đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện, chân phải bỗng nhiên đá ra!
- Phanh!
- Phanh!
- Phanh!
Liên tiếp tung cước!
Một trận tiếng vang dày đặc đi qua, đám đại hán đang vây thành một vòng tròn bị Trần Phàm đá ngã xuống đất.
- Ba!
Trần Phàm rơi xuống đất, không để ý tới đám đại hán nằm lăn lóc, chạy thẳng tới chỗ mẹ Chu Văn.
- Dì, dì thế nào?
Trần Phàm đi tới bên cạnh mẹ Chu Văn, thần tình lo lắng hỏi.
Cô đông!
Trong bóng đêm, mẹ Chu Văn nuốt mạnh nước bọt, sau đó thanh tỉnh lại khóc tang nói:
- Cha của a Văn bị thương rất nặng, đã bị hôn mê...
- Tiểu Qua, tốc chiến tốc thắng!
Nghe mẹ Chu Văn vừa nói như thế. Trần Phàm lập tức làm ra quyết định:
- Ngu Huyền, cậu lại đây đỡ dì đi qua.
Khi nói chuyện, Trần Phàm không hề dừng lại, trước tiên ôm bà nội Chu Văn đang hôn mê vào trong ngực, sau đó ôm lấy cha của Chu Văn, bước nhanh về hướng xe đỗ.
Nghe được lời Trần Phàm, Ngu Huyền cũng không tiếp tục dùng gậy đánh đám đại hán kia, mà bước nhanh vọt tới bên người mẹ Chu Văn, nâng bà dậy đi theo Trần Phàm tới xe.
Trong ngõ hẻm, tài xế lái xe ủi đã sớm ngừng xe lại.
Sở Qua hung thần ác sát cầm gây theo thứ tự hung hăng nện xuống đầu gối mấy tên đại hán, mỗi một lần nện xuống, đám đại hán bị đánh đều phát ra tiếng tru lên thống khổ.
Đối mặt tất cả chuyện này, biểu tình Sở Qua cũng không phát sinh biến hóa, tay cũng không hề run rẩy.
Hổ phụ không sinh khuyển tử. (cha hổ không có con là chó).
Đứa con của Sở Vấn Thiên là kẻ hèn nhát sao?
Gương mặt Sở Qua không chút thay đổi, Khang Lâm trốn một bên cũng hoảng sợ tới mức gương mặt tái nhợt, cả người liên tục run rẩy.
Mấy phút sau, Trần Phàm an bài Ngu Huyền cùng Tiêu Phong đưa gia đình Chu Văn đi tới bệnh viện gần bên, mà hắn thì ở lại.
- Buông...buông...
Liên tục nhìn thấy Sở Qua đánh gãy chân sáu bảy đại hán, Khang Lâm hoàn toàn sợ hãi.
Giờ khắc này, trong mắt hắn, Sở Qua cũng không còn là một thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh, mà là ác ma!
- Mẹ nó, hiện giờ mới biết bảo ta buông tha ngươi ư?
Sở Qua nhìn Khang Lâm cười lạnh, vung gậy lên đập xuống chân Khang Lâm!
- Răng rắc!
Lần này, Sở Qua dùng mười thành khí lực, dưới một kích làm cổ chân Khang Lâm bị nện gãy.
- Ngao!
Trong bóng đêm, tiếng kêu của Khang Lâm thống khổ tới cực điểm, đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa làm hắn hôn mê.
Thấy một màn như vậy, vài tên đại hán vừa bị Sở Qua đánh sợ tới mức chợt nhắm mắt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
- Trần ca, anh xem làm sao thu thập đám vương bát này?
Nhìn thấy Trần Phàm đi tới, Sở Qua ném Khang Lâm trên mặt đất:
- Theo em thấy, đem tên vương bát này lột da róc xương ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!
Trần Phàm không lên tiếng, mà nheo mắt lại nương theo ngọn đèn pin đánh giá Khang Lâm. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Khang Tử Huy là gì của ngươi?
Trần Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Ân?
Trần Phàm vừa hỏi, Sở Qua không khỏi cả kinh, phía trước hắn chỉ lo đánh người không để ý tới khuôn mặt Khang Lâm, lúc này nhìn rõ mới phát hiện Khang Lâm có chút giống Khang Tử Huy mấy ngày trước hắn và Trần Phàm gặp tại biệt thự quận Golf.
Không riêng gì Sở Qua, Khang Lâm cũng ngây dại.
Theo sau, thân hình bởi vì sợ hãi mà xụi lơ của hắn không biết từ đâu tuôn ra một cỗ lực lượng, chỉ thấy hai tay hắn chống đỡ lên thân mình, điên cuồng rít gào:
- Khang Tử Huy là anh của ta! Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không!
- Hắn đến đây, lão tử vẫn sẽ bóp chết hắn, ngươi tin không?
Sở Qua âm trầm nói.
Khang Lâm lại ngẩn ngơ, theo sau hung tợn nói:
- Ta nói cho các ngươi biết, anh của ta bây giờ là thành viên trung tâm của Hồng Trúc bang, là người phụ tá đắc lực bên người Hoàng Phủ tiểu thư, các ngươi...
- Gọi điện thoại cho anh của ngươi.
Trần Phàm mở miệng.
Khang Lâm ngây ra.
- Phanh!
Sở Qua sầm mặt, vung gậy hung hăng nện xuống chân trái Khang Lâm.
- Ngao!
Khang Lâm đau tới lăn lộn đầy đất.
- Trần ca bảo ngươi gọi điện thoại, con mẹ nó ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Sở Qua lạnh lùng nói:
- Trong vòng mười giây đồng hồ, điện thoại gọi không thông, lão tử tiếp theo liền đập đầu ngươi!
- Hô...hô...
Khang Lâm đau tới nhe răng nhếch miệng, cả người run run lấy di động ra, cực nhanh bấm điện thoại Khang Tử Huy, điện thoại vừa tiếp thông, hắn giống như vừa chết cha mẹ, khóc tru lên nói:
- Anh, em bị người đánh gãy hai chân, anh phải báo thù cho em! Nhất định phải báo thù a!
- Chú đang ở đâu?
- Em...
- Bá!
Không đợi Khang Lâm nói xong, Sở Qua giật điện thoại mắng:
- Khang Tử Huy, lão tử cho ngươi nửa giờ, trong vòng nửa giờ ngươi dù bò cũng phải leo tới Tam Lâm Hạng tây khu! Muộn một phút đồng hồ, ngươi cứ đợi tới nhặt xác cho em trai ngươi!
Nói xong, Sở Qua không đợi Khang Tử Huy đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn thấy hình dạng trời là lão đại ta là lão nhị của Sở Qua, Khang Lâm lại bị dọa.
Nguyên bản theo hắn xem ra, Trần Phàm cùng Sở Qua nghe xong tên của Khang Tử Huy, sẽ cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng...
Đột nhiên di động trong tay Sở Qua lại vang lên, trên màn hình biểu hiện số điện thoại của Đường Bình.
- Ai vậy?
Sở Qua cầm lấy di động vừa nhìn, phát hiện cũng không phải điện thoại của Khang Tử Huy, lạnh giọng hỏi.
- Chủ nhiệm ban di dời tây khu.
Trong lòng Khang Lâm vừa động, trong con ngươi hiện lên một tia âm ngoan:
- Lần này cưỡng chế bồi thường, cũng là chủ ý của hắn.
- Nghe điện thoại, để cho hắn lại đây.
Con ngươi Trần Phàm lóe lên.
Nghe được lời của Trần Phàm. Sở Qua không dám chậm trễ, liền tranh thủ đưa di động cho Khang Lâm.
Khang Lâm cố nén đau đớn, tiếp nhận di động, ấn nút nghe máy.
- Khang Lâm, làm sao anh vẫn chưa làm xong?
Đầu bên kia điện thoại, Đường Bình ngồi trong xe gọi điện cho tình phụ, rốt cục gọi tới một tiếng mới phát hiện Khang Lâm còn chưa tới.
- Đường chủ nhiệm, bên này xuất hiện một chút vấn đề, anh lại đây một chuyến đi, xử lý xong, chúng ta cùng đi.
Nghe được thanh âm của Đường Bình. Khang Lâm thoáng khôi phục một chút bình tĩnh, hắn muốn dụ dỗ Đường Bình tới trói chung một chỗ với hắn!
- Vấn đề gì anh không thể tự mình xử lý?
Đầu bên kia điện thoại Đường Bình có chút nghi hoặc.
- Anh lại đây sẽ biết...
Khang Lâm vừa mới dứt lời, di động đã hết pin.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, Khang Lâm cố nén đau đớn không hé răng, vẻ oán độc trong con ngươi không cách nào che giấu, mà những đại hán đi theo hắn giống như bị mắc xương, hoàn toàn ủ rũ.
Một phút sau, Đường Bình ngồi trên chiếc Audi A4 của hắn chạy đến.
- Khang Lâm, con mẹ nó anh làm cái quỷ gì?
Khi xe dừng lại, đèn xe chiếu sáng phía trước, Đường Bình mơ hồ nhìn thấy phía trước có một đống người, nghi hoặc hỏi.
Nương ngọn đèn, thấy rõ Đường Bình vừa thò đầu ra ngoài xe, Trần Phàm chậm rãi đứng thẳng người, hướng Đường Bình đi tới:
- Đường chủ nhiệm, chúng ta lại gặp nhau!