Ngông cuồng tới cực điểm!
Đây chính là hình vẽ chân thật nhất về con người của Tá Đằng Dụ Nhân ở thời khắc này.
Đối với hành động tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt của Tá Đằng Dụ Nhân, toàn bộ người xem ở hiện trường đều vô cùng cãm phẫn. Nhưng...phần lớn chỉ là người chưa từng luyện võ qua, bị sát khí khủng bố của Tá Đằng Dụ Nhân áp bức, trong lòng tuy giận mà ngoài miệng lại chăng dám nói gì.
Sau khi người dẫn chương trình bị giết, những thành viên Ám Đường của Hồng Trúc Bang lập tức khiêng thi thể mang đi. Nguyên bản. Trần Phàm đang theo hành lang tiến đến võ tràng, trông thấy Tá Đằng Dụ Nhân lạm sát người vô tội, bao nhiêu lệ khí ân giấu bên trong nội tâm nháy mắt thiêu đốt lên. Hắn không theo hành lang chính quy tiến đến võ tràng nữa, mà hai chân khẽ phát lực nhảy chồm lên, hung hãng chạy về phía hàng rào song sắt chia cách giữa khán đài cùng võ tràng.
Bá...bá!
Ngay sau đó, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người trong tràng đấu. Trần Phàm đạp chân vào hàng rào song sắt, nương theo phản lực, thả người nhảy lên không trung, lướt qua hàng rào cao hơn bốn thước, vững vàng đáp chân xuống sàn võ tràng.
- Rầm!
Đúng lúc này, trên võ tràng. Tá Đằng Dụ Nhân mau chóng mở mắt ra, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, đồng thời tay nâng Bố Đô Ngự Hồn lên.
Khán già quan sát trên thính phòng, chửng kiến phương thức nhập tràng cồ quái của Trần Phàm, đầu tiên đều im lậng, theo sau mới hung hãng vỗ tay hoan hô như dội bom bình thường...
Đối mặt cùng ánh mắt băng sương của Tá Đằng Dụ Nhân, thân mình của Trần Phàm khẽ rung lên, tiến đến phía trước nửa bước.
- Ân?
Chửng kiến một màn này, không ít võ giả trên khán đài, sắc mặt đã biến đổi. Bọn hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra. Trần Phàm trông như tùy ý bước lên phía trước, nhưng là đã âm thầm phát kình, hơn nữa tần suất cùng nhịp tim của đa số người xem trong hiện trường đều giống nhau, khi dima họp cùng một chỗ, liền biến hóa thành lực lượng ngàn cân bình thường, cực kỳ khủng bố.
- Rầm...rầm...rầm...
Mỗi bước chân của Trần Phàm, sàn võ tràng đều phát ra thanh âm muộn hường, cả tràng đấu ngầm khẽ rung chuyển giống như gặp phải cơn địa chấn bình thường. Trần Phàm liên tục bước tới bốn bước, hạ bàn trầm ôn vững chắc, tựu giống như thiên quân vạn mã đang chồm tới địch nhân, mang đến cho người xem cảm giác khí phách không gì sánh kịp.
Đối mặt với khí thế khủngbố của Trần Phàm, khỏa tâm can bình tĩnh của Tá Đằng Dụ Nhân không khỏi chấn động, theo bản năng muốn rút thanh Bố Đô Ngự Hồn ra, cố aắng dùng khí thế của chuôi sát thần đao này, ngăn cản khí thế của Trần Phàm, sau đó liền điều hòa lại nội tâm đang lung lay.
- Muốn rút đao, không có cứa đâu.
Trông thấy Tá Đằng Dụ Nhân muốn rút đao, thanh âm của Trần Phàm bỗng nhiên nố vang ở trên không trung luận võ tràng.
Đúng vậy, chính là nổ vang như tiếng sấm!
Thanh âm của Trần Phàm vừa thốt ra, những người xem ngồi khá gần võ tràng, không ít người đã cảm thấy khí huyết hỗn loạn, hai tai ong ong, tim đập nhanh hơn, quang cảnh bốn phía xung quanh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Hổ Khiếu Kim Chung Tráo!
Mà nhóm võ giả trên khán đài, cũng bị tiếng gầm này của Trần Phàm làm cho giật mình cả kinh, đồng thời cũng nhận ra lai lịch của môn công phu này. Đây là công phu Võ Dang, mượn chân khí lưu chuyển quanh thân, chấn đãng huyết dịch, dồn lên yết hầu phát ra. Nếu rèn luyện thường xuyên, sẽ có khả năng đả kích địch nhân ở tầm xa.
Quả nhiên, đối với tiếng hống bất thình lình này của Trần Phàm, nguyên bản Tá Đằng Dụ Nhân đang muốn rút đao, liền cảm thấy khí huyết toàn thân nhộn nhạo lên, lực lượng trong người phảng phất như là muốn tiêu tán bình thường. Phát hiện này,
khiến cho thần sẳc của Tá Đằng Dụ Nhân khẽ biến, vội vàng bình ổn lại nhịp hô hấp.
Mà đúng lúc này, Trần Phàm khẽ nhún chân, đột nhiên phát kình, hai đầu mũi chân kiễng lên, thân hình giương cung, khí lức trước ngực thu liễm, phần lưng bung ra. Cả người giống như bóng quỷ mị bắn thẳng về phía Tá Đằng Dụ Nhân.
- Thiên Đinh phát kình, chân đạp Dũng Tuyền" Một tên đại sư võ thuật ngồi trong hiện trường, vừa trông thấy hành động này của Trần Phàm, đôi con ngươi trong mắt cấp tốc co rút lại, kìm lòng không đậu liền phát ra một tiếng kêu kinh hãi. (huyệt Dũng Tuyền nằm ở dưới lòng bàn chân. Còn Thiên Đinh nằm ở dưới yết hầu.)
Người luyện võ thông qua hai huyệt Dũng Tuyền và Thiên Đinh, sẽ có khà năng khai thông thiên địa, làm cho tốc độ của con người phát huy tới mức cực hạn. đạt hiệu quả như súc địa thành thốn. Tuy rằng có chút huyễn hoặc, nhưng đây quà thực đúng là một môn thân pháp linh hoạt, một khi luyện thành, tốc độ liền sẽ nhanh như thiếm điện.
Trong khoàng cách mười thước, liền giống như Trần Phàm vừa bước ra đã tới gần, không chờ Tá Đằng Dụ Nhân kịp rút thanh Bố Đô Ngự Hồn ra, Trần Phàm đã nhanh chóng xuất hiện ở trước người hắn, tay phải chém ra, chường hóa thành trào, dài như cánh tay yêu hầu bình thường, trực tiếp kích thẳng vào yết hầu của Tá Đằng Dụ Nhân.
Một trào này, mượn theo đà di chuyển băng băng cùng khí thế của Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, cho nên uy mãnh vô cùng!
Đối mặt với thế công khủng bố của Trần Phàm, Tá Đằng Dụ Nhân biến sắc, không dám vội vàng ngạnh kháng, mà xoay người lùi bước, thân hình giống như con quay chuyển quanh mấy vòng, rất nhanh đã luồn qua bên sườn Trần Phàm, đồng thời bàn tay đang nắm chuôi đao, vung lên.
Kiếm pháp của Vô Sinh Kiếm Đạo, lấy nhịp thở mà điều tức thân pháp, chỉ cần vừa động, liền giống như rồng lộn trong mây, vô cùng quỷ dị!
Tuy rằng Tá Đằng Dụ Nhân đang rơi vào thế hạ phong, tâm tình bị lung lay, nhưng lần tránh né này, tốc độ vẫn nhanh đến mức cực hạn, chẳng những tránh thoát công kích khủng bố của Trần Phàm, mà còn nhân cơ hội này rút được đao ra.
Hết thày hành động lúc trước của Trần Phàm, đều là vì muốn chấn hám tinh thần của Tá Đằng Dụ Nhân, quẫy nhiễu không cho hắn có cơ hội rút đao. Sau đó bàn thân Trần Phàm sẽ dốc toàn lực công kích, giành lấy thắng lợi chớp nhoáng.
Cho nên hiện giờ, có khi nào sẽ để Tá Đằng Dụ Nhân rút đao ra khôi võ đây chứ?
Tá Đằng Dụ Nhân tuy nhanh...nhưng Trần Phàm so với hắn vẫn còn muốn nhanh hơn!
Ngay khi Tá Đằng Dụ Nhân vung tay muốn rút chuôi sát thần đao ra, thì Trần Phàm bỗng nhiên xoay cánh tay về phía sau, ưng trào hoa lên.
- Vù vù...
Lần biến chiêu này của Trần Phàm nhanh như thiểm điện, khiến cho đối phương khó lòng phòng bị. Xem ra. Trần Phàm là không muốn để cho Tá Đằng Dụ Nhân rút đao thành công rồi.
Chứng kiến một màn này, nhóm võ già trong hiện trường, thần tình đều sáng ngời tô vẻ đã hiêu. Dù sao, đối với người luyện võ dùng binh khí mà nói, một khi có thêm binh khí trong tay, thực lực liền gia tãng thêm aấp bội lần, huống chỉ thanh Bố Đô Ngự Hồn này còn là Sát Thần Đao?
Mọi người trong lòng nhìn thấu điểm này, Tá Đằng Dụ Nhân đương nhiên cũng hiểu. Tại hắn xem ra, nếu ngay cả đao còn không rút nổi, vậy bàn thân hắn liền xem như đã bị Trần Phàm đánh bại rồi.
- Hừ!
Trong lúc nguy nan, Tá Đằng Dụ Nhân cấp tốc lùi về phía sau, nhưng vẫn không có rút đao, mà khẽ run cổ tay, muốn phát lực chấn nát vó đao ra thành từng mành nhỏ. Không thể không nói, Tá Đằng Dụ Nhân thân là truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Đạo, cho nên vẫn có chút tiền vốn để cuồng ngạo, trong thời khắc nguy cấp, hắn không hề tó ra hỗn loạn chút nào.
Dường như đã nhìn thấu ý tưỡng của Tá Đằng Dụ Nhân, Trần Phàm vừa trào hụt, hai chân liền phát lực, nhanh chóng bám theo Tá Đằng Dụ Nhân. Đồng thời lần này biến trào thành chưởng, đột nhiên chụp thẳng vào vó đao, không cho Tá Đằng Dụ Nhân thuận lợi chấn nát vỏ đao ra.
- Muốn chết sao?
Tá Đằng Dụ Nhân thấy vậy, khẽ cười lạnh một tiếng, nguyên bàn thân hình đang thối lui về phía sau, liền dừng bước, thanh Bố Đô Ngự Hồn trong tay bất ngờ chổng lên, đâm thẳng về phía yết hầu của Trần Phàm.
Tuy thanh Bố Đô Ngự Hồn còn chưa ra khôi võ, nhưng tốc độ biến chiêu lần này
vừa nhanh vừa mạnh vừa chuẩn, nếu đâm trúng. Trần Phàm hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Vô Sinh Kiếm Đạo tượng trưng cho tinh thần thích khách thời cổ đại, một kiếm đâm ra, nếu không chết thì cũng sê không thu kiếm trở về. Lúc này Tá Đằng Dụ Nhân chính là như thế, tất phải dìma nhất đao tru sát Trần Phàm!
Xong! Chết chắc rồi.
Trông thấy nhát đao này đâm tới, cơ hồ tất cả người xem ở hiện trường đều nín thở ngung thần quan sát.
Trong ghế lô, Lý Dĩnh khẩn trương nhắm chặt hai mắt vào, tựu ngay cả Sở Qua luôn nghĩ rằng trận đấu này Trần Phàm tất sẽ thắng, cũng phải trợn tròn hai mắt lên, ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào luận võ tràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Lúc này, chỉ riêng Long Nữ là không có biến sắc, nàng đang lẳng lặng quan sát hết thảy tình huống này, đôi con ngươi băng sương trong mắt không hề sinh ra bất kỳ tia dao động nhò nhoi nào.
- Ba!
Đột nhiên Trần Phàm siẫm mạnh chân phải xuống dưới sàn đấu, trọng tâm nhanh chóng chuyển sang chân trái, thân mình hung hãng lướt đi.
- Sưu!
Thanh Bố Đô Ngự Hồn đằng đằng sát khí lướt qua mặt Trần Phàm, đao phong sắc bén trực tiếp cửa đứt da trên má, máu tươi nháy mắt tuôn ra. Không quan tâm đến cơn đau rát truyền đến, khóe miệng của Trần Phàm còn lộ ra một tia mim cười lạnh lùng.
Không chờ Tá Đằng Dụ Nhân kịp thu đao biến chiêu, tay phải của Trần Phàm đã chém ra, chường hóa thành trảo, nhắm thẳng vào cổ tay đang cầm đao của Tá Đằng Dụ Nhân.
Một chiêu này vừa nhanh vừa chuẩn, nếu Tá Đằng Dụ Nhân muốn tránh thoát, thì nhất định phải buông thanh Bố Đô Ngự Hồn ra.
Hiểu rõ điểm này, Tá Đằng Dụ Nhân không có trốn tránh, mà cổ tay bỗng nhiên trùng xuống, cố aắng thông qua phương thức này làm giảm lực lượng công kích của Trần Phàm, đồng thời còn chổng mũi đao nhếch lên.
Quả nhiên là thủ đoạn ác độc!
Thấy một màn này, người xem ở hiện trường không khỏi biến sắc. Tại bọn hắn xem ra, lần này Tá Đằng Dụ Nhân ngoan tới cực điém, chãng những vừa thuyên giảm lực trảo của Trần Phàm, hơn nữa còn phản kích ngược lại, lợi dụng mũi đao của Bố Đô Ngự Hồn đâm vào trán Trần Phàm. Lấy lực lượng của Tá Đằng Dụ Nhân, cho dù Bố Đô Ngự Hồn chưa tuốt khỏi vò, thì vẫn thừa sức đâm chết Trần Phàm.
- Sưu.
Trong thời khắc nguy nan. Trần Phàm nhanh chóng thu trảo, thân hình đột nhiên ngã ngừa ra phía sau, một tay chống đất, chân phải bung ra. đá thãng vào cô tay của Tá Đằng Dụ Nhân.
Đối mặt với nhất cước này, Tá Đằng Dụ Nhân không khỏi biến sắc, đầu tiên vội vàng buông thanh Bố Đô Ngự Hồn ra. đồng thời song chường trình dạng trảo, thu về che chắn trước ngực.
- Phanh!
Một thanh âm muộn hường vang lên, lực lượng cường hãn. đem thân hình của Tá Đằng Dụ Nhân đẩy lùi về phía sau ba bước, cổ tay run rẩy không nói, khí huyết trong người cũng đã trở nên nhộn nhạo.
Đúng lúc này, Trần Phàm cong lung nhảy bật lên. đồng thời vươn tay bắt lấy thanh Bố Đô Ngự Hồn.
Đoạt đao!
- Ngươi không có Bố Đô Ngự Hồn, ta dùng một tay cũng có thể bóp chết nhà ngưoi.
Trần Phàm đứng dậy lạnh lùng nói. Theo sau bỗng nhiên tuốt đao ra.
- Choang!
Sư Hồn ra, quỷ thần khóc.
Vừa tuốt đao ra khôi võ, cảm thụ được thân đao truyền đến sát khí lạnh lẽo, lệ khí ân chứa trong nội tâm của Trần Phàm đã hoàn toàn bị kích phát ra, giống như Sát Thần phủ xuống nhân gian, không ai bì nổi.
- Tới đây, nhận lấy cái chết đi!
Trần Phàm hai mắt tràn đầy thị huyết, giương mũi đao lên chỉ về phía Tá Đằng Dụ Nhân, nói.