Khi Trần Phàm đeo mặt nạ màu bạc đi vào hội sở Thiên Đường Nhất Hào, bốn gã đại hán canh gác ở lối vào đều đưa mất tập trung Trần Phàm, trong đó có một người tiến lên ngăn cản đường đi của Trần Phàm.
Đối mặt đại hán chặn đường, Trần Phàm cũng không hề biểu hiện khẩn trương, ngược lại liếc mắt nhìn đại hán, lấy tấm thẻ bạc đưa ra, lóe lên một chút trước mặt đại hán.
Thẻ hội viên của tổ chức Thiên Đường Nhất Hào khác với rất nhiều hội quán khác, nó không phải chế tạo theo tên thật của khách nhân.
Dù sao, tổ chức Thiên Đường Nhất Hào thực sự quá mức đặc thù, đối với việc giữ bí mật thân phận hội viên làm rất tốt.
Nếu không phải như thế, những nhân sĩ thành công cũng không dám gia nhập tổ chức như vậy, dù sao đối với bọn hắn mà nói, một khi thân phận bị hấp thụ ánh sáng, sẽ mang đến phiền toái không nhỏ.
Đại hán canh gác giống như đã nhìn quen loại khách nhân vênh váo đắc ý như Trần Phàm, mắt thấy ánh mắt Trần Phàm không vui, không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn lướt nhanh qua thẻ hội viên, liền làm ra tư thế như thỉnh:
- ** tiên sinh, mời.
**, đây là ngoại hiệu của nam tử bị Trần Phàm đánh bại bên ngoài tổ chức Thiên Đường Nhất Hào.
Nghe đại hán vừa nói như thế. Trần Phàm không nóng không vội thu hồi thẻ hội viên, bước vào, sau đó đi theo đại hán liên tục rẽ qua ba khúc quanh, đi vào trước thang máy.
- Mời tiên sinh.
Đại hán cực kỳ cung kính mở cửa thang máy cho Trần Phàm.
Tiến vào thang máy, Trần Phàm nhìn thấy đèn biểu hiện là hai tầng.
Không nghĩ nhiều, Trần Phàm lập tức ấn vào nút tầng hai, cửa thang máy chậm rãi khép lại, bắt đầu hạ xuống.
Rất nhanh, thang máy ngừng lại, cửa thang máy mở ra.
- Hoan nghênh ngài, tôn quý tiên sinh.
Cửa thang máy vừa mở ra, thanh âm êm tai đã nhanh chóng vang lên, mấy nữ nhân thân mặc sườn xám, cúi đầu chín mươi độ nghênh đón. Hành lang phía sau lưng các nàng trang hoàng vô cùng tráng lệ, khiến cho khách nhân cảm giác như đang bước vào trong hoàng cung bình thường.
- Tiên sinh thân ái, buổi party sắp bắt đầu rồi, xin mời.
Một nữ nhân viên thấy Trần Phàm vừa bước ra khỏi thang máy, thì đã mỉm cười nghênh đón.
Trần Phàm im lặng gật đầu, đi theo nữ nhân viên này bước vào trong hành lang.
Trong quá trình hành tẩu, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy, trong hành lang có rất nhiều thiết bị quan sát, cơ bản là không có bất kỳ một góc chết nào.
Theo sau khoảng ba mươi giây đồng hồ, Trần Phàm ở dưới sự chỉ dẫn của nữ nhân viên, lại bước vào trong một chiếc thang máy, đi lên tầng ba.
So sánh với tầng hai mà nói, tầng ba trang hoàng còn xa hoa khí phái hơn nhiều, trong hành lang mỗi mười mét đều có hai gian phòng.
Không cần phải nói, Trần Phàm cũng biết đó là những gian phòng an bài cho khách nhân qua đêm ở trong này.
Mấy phút sau, Trần Phàm ở dưới sự dẫn đường của nữ nhân viên sườn xám, đi vào trong một gian đại sảnh trên tầng ba.
Trong đại sảnh, ánh đèn rực rỡ hoa lệ mê người. Mười mấy nam nữ ăn mặc sang trọng đang tập trung đứng nói chuyện phiếm, trong tay cầm theo rượu vang. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, khiến cho bầu không khí bên trong đại sảnh có vẻ mười phần thoải mái.
Sau khi bước vào trong đại sảnh, Trần Phàm dùng tư thế tao nhã, theo mâm rượu trong tay nhân viên phục vụ, cầm lên một ly rượu vang, ánh mắt cực nhanh đảo qua đám khách nhân bên trong nơi này, tìm kiếm thân ảnh của Lưu Oánh Oánh.
Một người...hai người, ba người...
Trần Phàm quét khắp mọi nơi, tuy nhiên không có nhìn thấy thân ảnh của Lưu Oánh Oánh đâu. Điều này không khỏi làm cho chân mày của hắn cau lại, trong lòng suy nghĩ xem, Lưu Oánh Oánh rốt cuộc thì đang ở địa phương nào.
Trong lúc Trần Phàm đang suy nghĩ, thì ánh đèn bên trong đại sảnh bỗng nhiên hôn ám xuống, nguyên bản tiếng nhạc du dương đã biến thành tiếng nhạc chát chúa đanh thép như tiếng kim loại nặng. Một gã nam tử đeo mặt nạ đen chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở trên khán đài trong đại sảnh, tay cầm microphone, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Chư vị bằng hữu, hoan nghênh mọi người đã đến Thiên Đường Yêu Cơ.
- Ngao!
Gã nam tử kia vừa thốt lên, thì khách nhân bên trong đại sảnh đã vỗ tay hoan hô dồn dập, trong đó có mấy nam nữ điên cuồng hò hét chói tay, cởi bỏ áo khoác của mình xuống, ném đi ra ngoài.
Trừ bao nhiêu đó ra, cũng có không ít nam nữ đứng ở góc đại sảnh, mà cầm mấy viên thuốc trên bàn nhét vào trong miệng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí đã huyên náo hẳn lên, cơ hồ tất cả khách nhân đều tràn ra sàn nhảy ở giữa đại sảnh, mà điên cuồng lắc lư uốn éo.
Một số kẻ dục tính phát tác, thì đã trực tiếp ôm nhau, phù mỏ hôn môi, thậm chí còn bắt đầu cởi quần áo cho nhau.
Trần Phàm từng vì thanh toán tổ chức Hắc sắc Luyện Ngục, mà đã xâm nhập vào khắp các ngõ ngách trong thế giới ngầm. Cho nên hắn đối với những bữa tiệc này cũng chẳng xa lạ bao nhiêu. Nhưng lúc này đây, hắn đang lo lắng đến an uy của Lưu Oánh Oánh, tự nhiên là không có bao nhiêu hứng thú đối với nhóm khách nhân điên cuồng ở giữa sàn nhảy.
Đột nhiên...
Ánh mắt của Trần Phàm híp lại thành một đường chỉ nhỏ...
Ánh mắt của hắn đang rơi vào trên người của một nữ nhân mặc lễ phục màu đen. Cùng nữ nhân đang điên cuồng ở trong đại sảnh này bất đồng, nữ nhân kia dường như không thích ứng với bầu không khí ở bên trong nơi này. Sau khi tiến vào đại sảnh, nàng nhìn nhóm khách nhân nam nữ đang điên cuồng nhảy múa, thì nhịp bước chân liền có vẻ chần chừ.
Oánh Oánh!
Nhìn dung mạo quen thuộc trước mắt, Trần Phàm trong lòng khẽ run lên.
- Oánh Oánh, đừng sợ, cũng đừng khẩn trương, cô chỉ là đang diễn trò mà thôi, đúng là chỉ diễn trò mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng bàng hoàng cùng khẩn trương của Lưu Oánh Oánh. Tiết Cường đeo mặt nạ mạ vàng đứng bên cạnh, khẽ cúi người nhìn Lưu Oánh Oánh nói:
- Cô vào bên trong sàn nhảy vui chơi một lúc sẽ cảm thấy khá hơn, những chuyện xung quanh không cần quan tâm.
Nhưng bỗng nhiên, Lưu Oánh Oánh dừng bước.
Bởi vì, nàng nhìn thấy ở phía trước có một gã nam nhân đang dùng động tác thô lỗ, xé rách bộ lễ phục của một nữ nhân. Sau đó hai tay luồn xuống dưới kiều đồn, vùi đầu vào giữa bộ ngực của nữ nhân mà hôn hít.
Đối với hành động điên cuồng của gã nam nhân, nữ nhân kia chẳng những không ngăn trở, tương phản còn ngẩng cao đầu lên, hai tay điên cuồng cấu xé quần áo của gã nam nhân, trong miệng phát ra thanh âm rên rỉ, cả người thoạt nhìn như đang phi thường hưng phấn.
Theo sau, ở trong ánh mắt bàng hoàng của Lưu Oánh Oánh, gã nam nhân kia hung hăng ôm lấy mông nữ nhân, nhanh chóng bước đến chiếc bàn nằm ở bên cạnh sàn nhảy. Một tay đặt nữ nhân lên bàn, thô lỗ xé rách phần eo của chiếc váy lễ phục, kéo chiếc quần lót hình chữ T xuống, cởi quần mình ra, vác hai chân thon dài của nữ nhân lên vai, dùng sức đâm thẳng vào...
Hành động này của hai người đã khiến cho rất nhiều nam nữ bên trong sàn nhảy reo hò cổ vũ. Theo sau, càng nhiều nam nữ gia nhập vào cuộc chơi giữa hai người.
Nhất thời, bên trong đại sảnh đã tràn ngập bầu không khí hương diễm, dâm mị!
Trần Phàm không quan tâm đến chuyện này, ánh mắt luôn luôn dán chặt lên người của Lưu Oánh Oánh.
Khi hắn nhìn thấy Lưu Oánh Oánh chứng kiến cảnh tượng khó coi này xong, thoáng dừng bước lại. Thì hắn đã có thể xác định. Lưu Oánh Oánh cũng không quen nhìn tràng cảnh này. Đây cũng chứng minh, nàng đến đây tham gia party này, đều không phải là do chủ ý của nàng.
Khi trong lòng hiểu rõ điểm này, Trần Phàm khẽ thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Đối với hắn mà nói, hắn sợ hãi nhất chính là nhìn thấy Lưu Oánh Oánh bỗng nhiên rơi vào sa đọa. Dù sao, hiện giờ nàng đã biết chuyện tình Lưu Mãnh chết rồi, chuyện này đối với Lưu Oánh Oánh sẽ tạo thành đả kích như thế nào, thì không cần nói cũng hiểu.
Ngay khi Trần Phàm hiểu rõ điểm này, thì một gã nam nhân mặc âu phục màu trắng ở trong sàn nhảy, vừa nhìn thấy Lưu Oánh Oánh đã mỉm cười bước ra nghênh đón:
- Người đẹp, thoạt nhìn em giống như lần đầu tiên đến đây. Tin tưởng anh, anh sẽ làm cho em trải qua một đêm khoái hoạt tuyệt luân.
- Sưu...
Thấy một màn này, Trần Phàm ngay tại chỗ nhảy dựng lên, cả người giống như một bóng u linh, phóng vọt về phía gã nam nhân kia.
Dưới ánh đèn hôn ám, ngay cả sáu gã da đen to con đứng ở phía sau lưng Tiết Cường, toàn thân tràn ngập tính chất bạo tạc, cũng không một ai nhìn thấy rõ thân ảnh của Trần Phàm.
Đối với gã nam nhân mặc âu phục màu trắng bắt chuyện, Lưu Oánh Oánh theo bản năng lùi về phía sau.
- Người đẹp, không cân phải sợ, tin tưởng anh. Hãy thư giãn hòa nhập vào buổi party, loại cảm giác kia rất tuyệt vời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gã nam nhân mặc âu phục trắng bỗng dưng vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Lưu Oánh Oánh.
- Cút!
Trần Phàm nhanh như một tia chớp lao vút đến, nộ hống quát vang một tiếng, vươn tay ra chụp trúng bả vai của gã nam nhân, dùng sức kéo, trực tiếp đem gã nam nhân kia nhấc lên, ném thẳng vào giữa sàn nhảy giống như đang ném một đống rác thải bình thường.
Thấy một màn này, Lưu Oánh Oánh sững sờ ngay tại chỗ, mà hai người Tiết Cường và Tang Khôn cũng ngẩn ngơ. Còn sáu gã da đen to con đứng sau lưng Tiết Cường đã bước lên bảo hộ Tiết Cường ở giữa trung tâm.
- Oánh Oánh!
Trần Phàm vươn tay túm lấy tay của Lưu Oánh Oánh.
Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc của Trần Phàm. Đầu tiên Lưu Oánh Oánh thoáng ngẩn ngơ, sau đó thân mình cứng nhắc nguyên tại chỗ.
- Oánh Oánh là anh.
Nhìn thấy Lưu Oánh Oánh ngây ra, Trần Phàm liền vội vàng tháo chiếc mặt nạ xuống.
Ngay sau đó, vô luận Lưu Oánh Oánh hay là Tiết Cường đều nhìn thấy rõ ràng Trần Phàm.
Vừa trông thấy Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh giống như bị ngũ lôi oanh đinh, tâm thần đã hoàn toàn choáng váng.
Mà đôi con ngươi trong mắt Tiết Cường thì cấp tốc phóng đại. Theo sau, hắn như gà chọi say máu, hưng phấn quay sang nhìn một gã da đen to con phân phó:
- Mau kêu người tất nhạc đi, bật đèn lên.
Gã da đen to con vừa nghe thấy mệnh lệnh của Tiết Cường, không nói hai lời, mau chóng đi thi hành mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, năm gã da đen còn lại, dường như đã ý thức được chuyện tình không đơn giản, nên đã sôi nổi rút súng ra, diễn cảm mang theo biểu tình mười phần đề phòng.
Dư quang theo ánh mắt trông thấy hành động của năm gã da đen. Trần Phàm khẽ biến sắc, dùng ánh mắt băng sương thoáng liếc nhìn Tiết Cường một cái, sau đó quay sang Lưu Oánh Oánh hỏi:
- Oánh Oánh, là bọn chúng cường ngạnh đưa em đến đây phải không?
Ngay lúc này, tiếng âm nhạc chát chúa bên trong đại sảnh bỗng nhiên dừng lại, ánh đèn sáng cũng được bật lên. Bất thình lình xảy ra biến hóa, đã làm cho không ít nam nữ giật mình cả kinh. Nhưng cũng không ít kẻ vẫn còn đang say thuốc, thì vẫn đắm chìm vào trong cơn cuồng hoan, không chút kiêng nể ai.
- Chuyện của em không cần anh quan tâm.
Nhìn biểu tình khó coi của Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh cắn răng, giãy tay ra, hờn giận nói.
Bên tai vang lên những lời này của Lưu Oánh Oánh, đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm bỗng dưng phong đại, diễn cảm nháy mắt ngây ra, ngơ ngác nhìn Lưu Oánh Oánh hỏi:
- Oánh Oánh...em đang nói gì?
- Chuyện của em không cần anh lo lắng, anh đi đi, sau này em không muốn nhìn thấy anh nữa.
Chứng kiến bộ dáng ngỡ ngàng của Trần Phàm, nhưng bên tai thì không ngừng văng vẳng những lời Tiết Cường đã nói cùng mình. Lưu Oánh Oánh thống khổ la lên.
Rõ ràng nghe thấy lời nói của Oánh Oánh, con tim của Trần Phàm giống như đang bị một chiếc búa tạ ngàn cân hung hăng đập xuống. Đau đớn không thôi, thân mình của hắn khẽ run rẩy lên.
- Trần Phàm, nhiều ngày không gặp, tao đúng là đang rất tưởng nhớ mày đó nha! Thật không ngờ, tin tức của mày linh thông như vậy, lại có bản lĩnh tìm được chỗ này.
Đúng lúc này, dưới sự bảo vệ của sáu gã da đen to con, Tiết Cường đắc chí bước đến phía Trần Phàm và Lưu Oánh Oánh.
- Tiết Cường!
Trần Phàm chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt băng sương dọa người.
- Trần Phàm, tao không thể phủ nhận, trí nhớ của mày khá tốt, cũng nghe ra là thanh âm của tao hay sao?
Tiết Cường nói xong, chậm rãi vươn tay lên tháo chiếc mặt nạ mạ vàng xuống, mỉm cười hỏi:
- Đồng thời, tao cũng rất tò mò, tâm tình của mày lúc này có phải là đang rất thống khoái hay không?
Khi Tiết Cường nói những lời này, thì sáu gã da đen to con đứng xung quanh, cũng sôi nổi giương súng lên, họng súng đen ngòm nhắm thăng vào người Trần Phàm.
- Mày muốn chết ư?
Đối mặt với những họng súng đen ngòm, Trần Phàm chẳng quan tâm Lưu Oánh Oánh có nguyện ý hay không, vươn tay ra vỗ xuống gáy của nàng, theo trong kẽ răng phun ra mấy chữ này.
Giờ khắc này, trong lòng hắn đã âm thầm tuyên xử Tiết Cường...tội chết...!