Tố chất cơ thể biến thái, chẳng những khiến cho Trần Phàm bách chiến bách trắng trong lúc giao phong cùng địch nhân. Mà còn làm cho khả năng lên giường với nữ nhân của hắn vô cùng uy mãnh!
Điên cuồng qua đi, Lý Dĩnh không chịu nổi cơn mệt mỏi ùa đến, dần dần chìm vào trong cơn mộng đẹp. Nhưng Trần Phàm lại không có đi vào giấc ngủ, mà toàn thân trần truồng bước vào phòng tắm, tính toán tắm rửa sạch sẽ xong rồi mới đi ngủ tiếp.
Khi Tô San mang theo tâm tình khẩn trương, bước đến gần cửa phòng ngủ của Trần Phàm, thì Trần Phàm đã muốn tiến nhập vào trong phòng tắm rồi. Bất quá, cửa phòng ngủ vẫn còn chưa kịp đóng!
Cùng lúc trước bất đồng chính là...lúc này, trong phòng ngủ đã thắp sáng ánh đèn.
Bước đến trước cửa phòng, Tô San ngừng thở, thần tình khẩn trương thò đầu vào, nhưng không có trông thấy bóng dáng của Trần Phàm đâu. Nàng lập tức đem ánh mắt quẳng ném về phía phòng tắm, mơ hồ nhìn thấy bên trong phòng tắm thấp thoáng một cái thân ảnh mông lung.
Phát hiện này, làm cho Tô San thoáng nhẹ nhàng thở ra. Theo sau...cắn chặt răng, yên lặng không phát ra tiếng động, tiến vào bên trong phòng ngủ!
Ân?
Trong phòng tắm, vốn Trần Phàm đang dùng nước lạnh rửa qua cơ thể, dư quang bất ngờ nhìn thấy một bóng thân ảnh tiến nhập vào phòng ngủ.
Phát hiện ra chuyện này, làm cho Trần Phàm nao nao. Theo sau vểnh tai lên, cẩn thận nghe ngóng, người đang xâm nhập vào tựa hồ có chút khẩn trương. Sau khi bước tới mấy bước, liền trực tiếp nhảy lên trên giường!
Phát hiện ra chuyện này, Trần Phàm theo bản năng nghĩ rằng Lý Dĩnh vừa quay trở lại. Trong phòng tắm, Trần Phàm cũng đem Tô San trở thành Lý Dĩnh rồi.
Trên giường lớn, Tô San nằm cuộn tròn ở trong góc giường, nghĩ đến tình huống sẽ gặp mặt Trần Phàm, thì hoa dung đỏ bừng, diễn cảm mười phần lúng túng. Có chờ mong...nhưng càng nhiều hơn đó chính là khẩn trương...
Ngay khi Tô San mang theo tâm tình khẩn trương chờ đợi Trần Phàm bước ra khỏi phòng tắm. Trần Phàm thấy Lý Dĩnh không có tiến vào phòng tắm giống như mọi lần, cùng mình chơi đùa trò uyên ương hí thủy, thì không khỏi có chút nghi hoặc...
Nghi hoặc rất nhiều, Trần Phàm lấy khăn lau qua người. Sau đó mở cửa phòng tắm, trực tiếp bước ra.
Ở trên giường, Tô San nghe thấy tiếng Trần Phàm tắt vòi nước đi, thì tâm tình đã trực tiếp nhấc lên tới cổ họng. Theo bản năng vén chăn lên, luống cuống chui vào trong chăn!
Tuy nàng đang trốn trong chăn, nhưng bởi vì quá mức khẩn trương, mà thân hình không ngừng run rẩy, càng không ngừng tự nhủ với mình:
- Mắc cỡ chết đi mất! Sớm biết vậy thì đã không tới đây nữa rồi... Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi Tô San đang hối hận, thì Trần Phàm bước ra khỏi phòng tắm, rõ ràng trông thấy một bóng người rúc ở dưới chăn mềm.
Ân?
Nhìn thấy một màn này, Trần Phàm không khỏi sửng sốt!
Trong ký ức của hắn, Lý Dĩnh cũng không có thói quen trùm kín chăn đi ngủ. Trần Phàm trong lòng thoáng động, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt trợn trừng lên:
- Oanh...Chẳng lẽ là Tô San?
Nằm trong chắn, Tô San nghe thấy tiếng bước chân của Trần Phàm đi ra khỏi phòng tắm, thì dừng lại ở phía xa. Biết Trần Phàm đang đứng cách đó không xa, vì thế liền khẩn trương nín thở!
- San...San?
Sau khi đoán ra người đang nằm ở trong chắn là Tô San, thì Trần Phàm khiếp sợ rất nhiều, đồng thời nhịn không được khẽ mở miệng gọi một tiếng.
- Anh...anh tắt đèn trước đi!
Tô San đang trùm chắn kín đầu, xốc lên một khe hở nhỏ, thẹn thùng nói.
Nghe thấy Tô San nói như vậy, nhớ đến tác phong ở trong dĩ vãng của Tô San. Trần Phàm theo phản xạ có điều kiện, nhớ đến chiếc kéo sắc bén chói lọi kia. Lúc này, chỉ thấy bên dưới hạ thân của mình truyền lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Vừa nghĩ đến chuôi thần khí của Tô San, đồng thời Trần Phàm vẫn làm theo lời Tô San nói, bước đến bên tường, ấn nút tắt đèn sáng đi, nhưng lại không có dám tới gần Tô San.
Thấy ánh đèn sáng đã phụt tắt, Tô San mới lấy hết dũng khí ló đầu ra. Kết quả trông thấy Trần Phàm đang đứng ở bên giường, thần tình cổ quái nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt không khỏi ửng hồng thêm vài phần.
Dường như...nàng cũng biết, tác phong chủ động của mình đã làm cho Trần Phàm hoảng sợ!
- Ngốc tử, anh và chị Lý Dĩnh vừa mới làm chuyện gì đó? Thoạt nhìn, hai người đều rất thoải mái, đúng không?
Trong bóng đêm, Tô San thẹn thùng chất vấn, thanh âm rất nhỏ, thật là mê người.
Nhưng trong khi nói chuyện, bởi vì nàng cảm thấy quá nóng bức, mà cố gắng rút tay từ trong chăn mềm ra.
Nhìn thấy hành động này của Tô San, vốn Trần Phàm tưởng rằng, Tô đại tiểu thư muốn lấy hung khí ra, hắn không khỏi hoảng sợ, vội vàng lùi nhanh về phía sau mấy bước!
Thấy Trần Phàm hành động kỳ quái, Tô San đồng dạng cũng ngẩn ra. Theo sau...rất nhanh đã tỉnh ngộ:
- Ngốc tử, anh khẩn trương như thế làm cái gì? Chẳng phải em đã nói là sẽ không để ý anh và chị Lý Dĩnh ở cùng một chỗ hay sao!
Ân?
Bên tai vang lên lời của Tô San, Trần Phàm nao nao. Theo sau vẫn còn chút e ngại tác phong trong dĩ vãng của Tô San, cười khổ dò hỏi:
- Lão bà yêu quý, em đã không để ý, vậy thì em chạy sang phòng của anh làm gì thế?
- Em...
Tô San theo bản năng muốn lên tiếng. Nhưng nàng là một cái hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ bảo nàng nói là chạy sang đây vì muốn động phòng cùng Trần Phàm hay sao?
Nhất thời Tô San nói năng lắp bắp, càng làm cho Trần Phàm tin tưởng, tiểu nha đầu này chạy sang phòng mình, là muốn cấp cho mình một bài học giáo huấn!
- Nga...ngốc tử...anh...có phải là anh...rất muốn làm cái chuyện đó hay không?
Thấy Trần Phàm không nói gì, Tô San do dự một lúc, rồi lại tiếp tục mở miệng. Nhưng thanh âm rất nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe, thì căn bản là không thể nghe được rõ ràng.
- Không...không phải!
Trần Phàm đang cho rằng, Tô San muốn giáo huấn tiểu huynh đệ của mình. Như thế nào còn dám xác nhận là muốn đây chứ?
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế. Tô San ngẩn ra, theo sau có vẻ ủy khuất nói:
- Có phải vì em không đầy đặn bằng chị Lý Dĩnh, cho nên anh không muốn em, phải không?
- Ngô...
Trong mắt hiện lên bộ dáng ủy khuất của Tô San. Trần Phàm đồng dạng cũng sửng sốt, mơ hồ cảm giác như mình đã hiểu lầm rồi. Lúc này vội vàng lắc đầu nói:
- Không...không phải!
- Thật sao?
Vốn Tô San tưởng rằng Trần Phàm không muốn mình, cho nên sống cùng nhau bao nhiêu năm tháng qua, Trần Phàm thủy chung luôn luôn thờ ơ với nàng. Nhưng lúc này, vừa nghe thấy Trần Phàm xác định, thì bộ dáng ủy khuất lập tức tan biến đi, thay vào đó chính là bộ dáng kinh hỉ!
Biểu tình biến hóa của Tô San rơi vào trong mắt Trần Phàm, làm cho Trần Phàm càng thêm khẳng định, Tô San cũng không phải là muốn tới đây hồ nháo!
Điều này làm cho hắn cảm thấy giật mình, đồng thời lại gật đầu xác minh.
- Ngốc tử, em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Nếu chị Lý Dĩnh dám đem thân thể giao cho anh, thì em cũng có thể làm được!
Thấy Trần Phàm gật đầu, Tô San không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp kéo chăn lên.
Bởi vì trải qua nhiều khóa huấn luyện đặc thù, cho nên khả năng nhìn trong bóng đêm của Trần Phàm cũng rất tốt.
Lúc này, Tô San chỉ cách hắn khoảng chừng hai thước, Tô San vừa kéo chắn ra, thân hình mềm mại trần truồng như nhộng, lập tức đã phơi bày ra ở trước mắt của hắn.
Tô San nằm trên giường, hai tòa nhũ phong tuy không có đồ sộ bằng của Lý Dĩnh, nhưng nó lại phi thường rắn chắc, hai hạt đậu nhỏ xinh màu đỏ hồng tươi thắm, da thịt trắng nõn và bóng loáng, dưới bụng phẳng lì, không hề có...một chút sẹo lồi lõm nào...
Lần đầu tiên nhìn thấy thân hình của Tô San phơi bày ra trước mắt, Trần Phàm lập tức nổi lên phản ứng của một người đàn ông!
Sau khi vén chăn lên, Tô San kiều mỵ giống như người đẹp đang ngủ trong rừng, hướng Trần Phàm vẫy tay, ngâm nga nói:
- Còn...còn không mau qua đây...!
Trần Phàm mơ màng bước gần đến bên giường, nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Theo sau, Tô San khẽ nhắm hai mắt vào, hạ thấp giọng khuyến khích:
- Hôn em đi...
Bên tai vang lên tiếng ngâm khẽ của Tô San, nhìn thấy dáng vẻ xúc động của Tô San. Lúc này Trần Phàm mới hiểu, thời gian mình và Lý Dĩnh làm ầm ĩ buổi tối. Tô San cũng có chút ý loạn tình mê! Cho nên mới chủ động chạy sang phòng ngủ của mình.
Hiểu được chuyện này, đồng thời Trần Phàm khẽ cúi thân mình xuống, hai tay nâng khuôn mặt ửng hồng vì thẹn thùng của nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống trán Tô San!
Lần đầu tiên khỏa thân tiếp xúc gần gũi cùng Trần Phàm như thế này. Tô San cả người nháy mắt đã trở nên cực kỳ cứng nhắc, hiển nhiên là đang vô cùng khẩn trương, căn bản là không dám mở to mắt ra.
Lúc này, Trần Phàm lại không có làm ra động tác gì nữa. Mà đem Tô San kéo vào trong lòng, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc, lòng bao dung của em đã làm cho anh cảm thấy phi thường áy náy! Nếu bây giờ anh mà làm chuyện gì có lỗi với em, thì đúng là không tôn trọng em rồi!
Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Trần Phàm, Tô San toàn thân chấn động, theo bản năng mở mắt ra...
Trong bóng đêm mông lung, nàng chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt của Trần Phàm.
Trên khuôn mặt quen thuộc kia, không hề nhìn thấy một tia dục vọng nào!
Có chăng...chỉ là nhu tình vô hạn!