Ngay khi song phương sắp triển khai chém giết, xa xa, Monica ngồi trên chiếc phi cơ trực thăng gào thét bay tới, thanh âm Monica giống như sấm rền, cuồn cuộn mà đến!
- Sưu!
Súng rơi.
Một viên đạn xuyên phá lực cản không khí, vô cùng chuẩn xác bắn trúng cổ tay Kroff, máu tươi văng khắp nơi.
Kroff bị đau, không thể không buông khẩu súng trong tay xuống.
- Bá!
Tay phải Olivia đột nhiên chém ra, giữ chặt cổ Kroff.
- Đừng nổ súng!
Cùng lúc đó, Monica ngồi trên trực thăng đuổi tới, nàng trực tiếp từ trên trực thăng nhảy xuống, sau một cú lăn tròn, thân áo trắng dính đầy bụi bặm.
Nguyên bản nghe được tiếng súng vang, thành viên Địa Ngục Hỏa cùng thành viên Hắc Ám U Linh đều có xúc động muốn nổ súng, lúc này nghe được Monica kêu lên, chỉ dừng ngón tay nơi cò súng, cũng không bóp cò.
Bởi vì...bọn hắn đều rất rõ ràng, bóp cò, chỉ sợ đêm nay nơi này sẽ máu chảy thành sông, thây chất thành núi!
Monica cũng không để ý thân áo trắng của mình bị bụi đất nhiễm bẩn, mà trước tiên đứng dậy, lập tức hướng Olivia đi tới:
- Olivia, cô có ý tứ gì? Chẳng lẽ cô thua không nổi?
Ân?
Nghe được lời này của Monica, mỗi người ở đây đều rất rõ ràng, trận đấu đua xe trước đó đã có kết quả: Dracula thua!
- Nói bậy!
Olivia tức giận đến thiếu chút nữa bóp chết Kroff, lúc này nghe được lời nói của Monica, tức giận đến cả người run lên, lạnh lùng nói:
- Là miệng tên hèn mọn này quá thối, tôi chỉ là muốn cắt rụng đầu lưỡi của hắn mà thôi!
Oanh!
Lời của Olivia vừa hạ xuống, tiếng xe thể thao gầm rú từ phía trước truyền đến, một đạo gió lốc màu lam giống như trận cuồng phong, từ phía trước gào thét mà đến.
Nguyên bản tốc độ trực thăng so với xe thể thao phải nhanh hơn, nhưng vì Monica muốn đi song song cùng Trần Phàm, cho nên ra lệnh thành viên giáo đình lái trực thăng thà chậm tốc độ. Mà khi nàng nhìn thấy Olivia đang xuất hiện bên phía người của phe mình, cảm thấy không ổn, mới khiến cho tên thành viên giáo đình tăng tốc chạy tới trước Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Khái...khái...
Liên tục hít sâu vài hơi không khí lạnh giá ban đêm, gương mặt Kroff tái nhợt ho khan lên.
Trong màn đêm, gương mặt của hắn khó xem tới cực điểm, nhưng khóe miệng lộ ra dáng tươi cười, một dáng tươi cười trào phúng cùng khinh thường.
- Kẻ hèn mọn, mày cho là Đồ Tể đến đây, tao cũng không dám trừng phạt mày sao?
Gương mặt Olivia biến đổi, trên tay tăng thêm sức mạnh, muốn bẻ gãy cổ Kroff.
- Hô...hô...
Nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt Monica biến đổi, không nói một lời, chạy về hướng Olivia.
Olivia thấy thế, một tay mang theo Kroff đồng thời dưới chân bắn lên, chạy lấy đà, đùi phải bỗng nhiên đá ra!
Monica vội vã ngăn trở Olivia hạ độc thủ với Kroff, nhìn thấy Olivia hướng mình công tới, gương mặt biến đối, vội vàng nghiêng người né tránh, cấp tốc tránh thoát một cước hung ác của Olivia.
- Hô! Hô!
Olivia đá hụt một cước, nhưng cũng không tiếp tục phát động công kích.
- Monica, thứ phế vật như cô, chỉ bằng cô cũng muốn ngăn cản tôi?
Olivia đứng thẳng lại, trong tay vẫn mang theo Kroff, cười lạnh nói:
- Nếu không phải khi nãy Đồ Tể cứu cô, cô đã sớm đi gặp Jesu!
- Ti...
Không đợi Monica trả lời, chiếc Bugatti Veyron màu lam đột nhiên giảm tốc độ, lốp xe phát sinh ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang rin rít chói tai, chiếc xe trượt một khoảng cách trên đường, dần dần ngừng lại.
Cửa xe mở ra, Trần Phàm từ trong xe bước xuống, ánh mắt lập tức tập trung vào Olivia, gương mặt có chút lạnh lẽo.
- Olivia, chẳng lẽ cô đã quên lời nói khi nãy của tôi sao?
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Trần Phàm chậm rãi hướng Olivia đi tới:
- Tôi cho cô ba giây, buông Kroff ra.
- Không khả năng!
Olivia cắn răng.
- Một.
Trần Phàm chậm rãi phun ra con số thứ nhất.
- Đồ Tể, anh đang ép tôi!
Trong con ngươi Olivia hiện lên một tia kiên quyết, làm bộ như muốn giết Kroff.
- Hai.
Thanh âm của Trần Phàm giống như sấm rền nổ vang bên tai nàng, làm động tác của nàng chợt dừng lại.
Theo sau, nàng nương theo ngọn đèn xe, rõ ràng thấy được hàn ý toát ra từ trong mắt Trần Phàm.
Đạo hàn ý kia, làm nàng theo bản năng cảm nhận được một tia sợ hãi.
- Ba!
Khi Trần Phàm vừa phun ra tiếng thứ ba, Olivia giống như bị Trần Phàm đánh ma chú, trực tiếp buông lỏng tay ra.
- Phanh!
Kroff ầm ầm ngã xuống đất, bởi vì thiếu dưỡng khí mà bất tỉnh nhân sự.
Thấy một màn như vậy, gương mặt Trần Phàm càng âm trầm thêm vài phần, hắn cũng không nói gì nữa, mà giữ im lặng đi tới chỗ Kroff, còn Olivia lại đứng một bên, gương mặt âm tình bất định.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người tại hiện trường, Trần Phàm đi tới bên cạnh Kroff, vừa nâng hắn dậy, lại bấm mấy huyệt vị trên người hắn. Kroff chậm rãi mở mắt.
Cùng lúc đó, Hắc Quỷ bị thương cũng đã đi tới bên cạnh Kroff.
- Kuka, băng bó cho Kroff cùng Hắc Quỷ!
Trần Phàm thấy Kroff cùng Hắc Quỷ cũng không bị vết thương trí mạng, thoáng yên lòng, quay đầu nhìn Kuka nói.
Trước đó Kuka không ra mặt giúp Kroff, trong lòng có chút chột dạ, lúc này nghe Trần Phàm quát, thân mình không khỏi run lên, theo sau không nói lời nào lập tức chạy tới lấy ra vài băng mang theo, thuần thục băng bó cho Kroff cùng Hắc Quỷ.
- Olivia, tôi đã đáp ứng cùng cô đánh cuộc, cô lại lặp đi lặp lại nhiều lần đụng chạm vào mấu chốt của tôi, chẳng lẽ cô thật sự muốn tìm cái chết?
Trần Phàm chậm rãi đứng lên, nhìn Olivia.
Olivia không cam lòng yếu thế, lạnh lùng nói:
- Là do chính miệng hắn quá thối, tôi không giết hắn đã rất cấp anh mặt mũi!
- Vậy sao?
Trong màn đêm, Trần Phàm nở nụ cười, cười đến thật lạnh:
- Olivia, hạng tỷ thí thứ hai đã xong, có thể bắt đầu hạng mục thứ ba.
Nghe được lời này của Trần Phàm, trong lòng Olivia chấn động, nàng nhìn ra được Trần Phàm muốn đại khai sát giới. Không chỉ là nàng, những người khác cũng nghe ra sát ý trong giọng nói bình tĩnh của Trần Phàm. Olivia cũng không phải là người nhu nhược, dù nàng đã nhận ra điểm này, lại không hề có chút lùi bước, mà lạnh lùng nói:
- Được!
Vừa nói xong, Olivia xoay người đi ra giữa đường.
Mười hai tên U Linh Thánh Vệ đã sớm khó chịu đối với Trần Phàm, hận không lập tức dùng máu tươi cùng đầu người của Trần Phàm bảo vệ vinh diệu của Hắc Ám U Linh, bọn hắn lập tức buông ra hỏa khí trong tay, nắm lấy một thanh chủy thủ đi tới chỗ Olivia.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi:
- Trước đó trong tụi mày là ai nổ súng làm bị thương Kroff?
- Là tao.
Đại hán tóc vàng đứng phía sau Olivia, lạnh lùng nói:
- Hắc Ám U Linh, đội trưởng thánh vệ Zorro!
- Zorro?
Trần Phàm mím môi.
- Phải, nhớ kỹ tên của tao.
Zorro đùa nghịch chủy thủ trong tay, cười lạnh nói:
- Bởi vì chỉ cần thánh nữ nguyện ý, tao sẽ cùng huynh đệ của tao cắt lấy đầu của mày!
Dứt lời. Zorro quỳ một gối trước người Olivie:
- Thánh nữ tôn quý, thân phận cô cao quý không cần động thủ. Đêm nay tôi sẽ cùng các huynh đệ của tôi chung kết thần thoại về Đồ Tể!
Không một tiếng trả lời, Olivia nhìn chằm chằm Trần Phàm, ánh mắt lóe ra.
Không riêng gì nàng, tất cả mọi người đang nhìn Trần Phàm, diễn cảm đều không giống nhau.
Trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Trần Phàm cởi bỏ chiếc áo kiều Tôn Trung Sơn màu đen, sau đó cởi luôn chiếc áo trong, nửa thân trên che kín vết sẹo hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí.
Theo sau, Trần Phàm ném đi chiếc áo, quay đầu nhìn chiếc xe đỗ cách đó không xa quát lớn một tiếng:
- A Ngốc, lấy đao!
Bản thân là tài xế lẫn bảo tiêu của Trần Phàm, a Ngốc cùng một gã thành viên Ám Đường Hồng Trúc bang tối hôm qua đến Anh quốc, hơn nữa cũng trực tiếp đi thẳng tới quận Oxford.
Trước đó hắn cùng tên thành viên Ám Đường sắm vai sinh viên đại học Đông Hải tại quận Oxford, do đó dụ dẫn Grimm cùng lão Peak, cuối cùng đem bọn hắn một lưới bắt hết.
Lúc sau, vô luận là đối mặt Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ hay Hắc Ám U Linh, A Ngốc đều không xuống xe, chỉ đảm nhiệm vai quần chúng, quan sát tình thế phát triển.
Tình thế phát triển hoàn toàn vượt ngoài a Ngốc đoán trước, đồng thời cũng làm trong tim hắn chất đầy cảm giác rung động.
Cho tới nay, hắn đều cảm thấy được Trần Phàm rất mạnh, lại chưa từng nghĩ tới Trần Phàm chính là Đồ Tể từng làm cả thế giới ngầm nghe tên liền sợ mất mật.
Lúc này nghe được tiếng quát của Trần Phàm, a Ngốc chợt giật bắn mình, vội vàng nhảy xuống xe, từ phía sau ôm thanh Bố Đô Ngự Hồn được xưng là Sát Thần Đao đến.
Bố Đô Ngự Hồn là do hắn đặc biệt mang theo từ Trung Quốc đến đây.
Lúc ấy, Trần Phàm dặn hắn mang theo Bố Đô Ngự Hồn, không riêng gì hắn mà ngay cả Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng khó hiểu, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm theo lời dặn dò của Trần Phàm.
Sát Thần Đao cần thực hiện công dụng của nó.
A Ngốc ôm Bố Đô Ngự Hồn đi về phía Trần Phàm, trong lòng chợt có suy nghĩ như vậy.
Trong lòng trào ra ý nghĩ này, a Ngốc theo bản năng nhớ lại thời gian trước, Trần Phàm ở dưới quyền tràng ngầm của Hồng Trúc bang, tay không đoạt đao, giết chết truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, thiên tài võ học Tá Đằng Dụ Nhân.
Trong đầu hiện lên hình ảnh làm người nhiệt huyết sôi trào, a Ngốc không khỏi bước nhanh hơn, đồng thời càng ôm chặt Bố Đô Ngự Hồn.
Trong ánh nhìn chăm chú của Olivia cùng mọi người, a Ngốc đi tới trước người Trần Phàm, cúi đầu, đưa Bố Đô Ngự Hồn ra!
Trần Phàm tiếp nhận Bố Đô Ngự Hồn, xé xuống giấy lụa màu đen bao bọc thanh đao xuống.
- Trước đây có rất nhiều người muốn tao chết, nhưng bọn chúng đều chết hết rồi, còn tao thì vẫn hảo hảo sống tốt.
Gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi vuốt ve thanh Bố Đô Ngự Hồn lạnh lẽo tận xương, sát khí lẫm nhiên nói.
Sát Thần Đao, giống như được tạo ra dành riêng cho Trần Phàm, cảm thụ được thân đao truyền đến sát khí lạnh lẽo, lệ khí trong lòng Trần Phàm hoàn toàn bị kích thích, sát ý khủng bố trong nháy mắt được phóng xuất ra, giống như sát thần buông xuống nhân gian, không ai bì nổi!
- Zorro, mày thực cuồng, nhưng đây không phải điểm trọng yếu, điểm quan trọng là vì mày làm bị thương Kroff, cho nên mày cùng mười một tên phế vật bên cạnh mày, đêm nay đều phải chết ở chỗ này!
- Khanh!
Vừa nói xong, Trần Phàm bất thình lình rút đao!