Mà Tưởng Cương, sau khi biết hết thảy những chuyện đã phát sinh ở bên ngoài, thì lúc này diễn cảm trên mặt hắn, cũng không còn một chút tự tin bày mưu nghĩ kế như ngày thường nữa. Hành động của Trần Phàm, chẳng những khiến hắn phó mặc kế hoạch trả thù, hơn nữa còn đẩy hắn rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Trong nửa giờ đồng hồ qua, hắn đã bấm nhiều số điện thoại, hỏi thăm xem sự tình tiến triển như thế nào. Kết quả liền phát hiện, những quan chức đại lão thường ngày cùng hắn quan hệ không tệ, nhưng lúc này đều tránh né hắn như nhìn thấy ôn thần bình thường. Đối mới cách nhìn của cấp trên trong chuyện tình lần này, một chữ cũng không dám nhắc tới. Rơi vào đường cùng, Tưởng Cương đành phải bấm số điện thoại của Tiết Hồ.
- Tiết gia.
Sau khi điện thoại chuyền liên lạc, diễn cảm trên khuôn mặt Tưởng Cương tìm không thấy chút khí thế nào của nhân vật thượng vị giả. Thoạt nhìn hắn giống như người đang chết đuối, thì vớ phải được cọng rơm cứu mạng bình thường.
- Tưởng Cương à Tưởng Cương, hiện giờ ông mới chịu gọi điện thoại cho tôi sao?
Đầu máy bên kia, Tiết Hồ sắc mặt xem ra cũng không tốt bao nhiêu. Hắn biết rõ, nếu Tưởng Cương rớt đài thì thế cục sẽ ảnh hưởng đến mức nào. Lúc này, hắn dùng ngữ khí như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, mắng:
- Tôi đã nhắc nhở ông xóa sạch những vết bẩn ở trong hồ sơ, nhưng ông thì khen ngược, chẳng những không nghe lời tôi, tương phản cái đứa con bất tranh khí của ông, lại không biết trời cao đất dày đi trêu chọc nữ nhân của hắn. Đây không phải là ông đang muốn tìm chết hay sao?
- Tiết gia, là tôi hồ đồ.
Đối mặt với những lời răn dạy quờ mắng của Tiết Hồ, Tưởng Cương không dám phản ứng, mà ăn nói khép nép:
- Xin Tiết gia hãy xuất đầu lần này.
- Xuất đầu?
Tiết Hồ giận quá hóa thành cười:
- Tưởng Cương à Tưởng Cương, đến lúc này mà ông còn muốn tôi ra mặt sao? Mẹ kiếp, ông sớm chuẩn bị quan tài trước đi.
- Tiết Hồ, làm người cũng không nên vong ân bội nghĩa như thế!
Vừa nghe thấy Tiết Hồ nói những lời này, Tưởng Cương nóng nảy phản ứng:
- Lúc trước, sau khi con ông chết, tôi đã dốc hết toàn lực trợ giúp ông đối phó với hắn, hiện giờ tôi xảy ra chuyện, ông làm vậy cũng không khỏi quá nhẫn tâm rồi?
- Nhẫn tâm? Tưởng Cương, tôi cũng không lừa ông làm gì, tôi đã theo con đường đặc thù nhận được tin tức, cấp trên đã quyết định xử lí ông rồi.
Tiết Hồ lạnh lùng nói:
- Cho nên bây giờ không ai có thể cứu nổi ông!
Không ai có thể cứu nổi ông!
Bên tai vang lên những lời này, hai chân Tưởng Cương mềm nhũn ra như bún, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà. Cùng lúc đó, Tưởng Khải luôn luôn rơi vào trạng thái hôn mê, cũng chậm rãi mở mắt ra.
- Cha!
Nhìn thấy Tưởng Cương đang ngồi bệt dưới sàn nhà, thì Tưởng Khải thoáng sửng sốt vài giây đồng hồ. Sau khi ý thức toàn thân đã khôi phục xong, thì mới kinh hô lên một tiếng.
Nhưng Tưởng Cương nghe thấy thanh âm của Tưởng Khải, lại vẫn thờ ơ, như người bị mất hồn lạc phách bình thường.
- Cha...cha...chân của con bị làm sao vậy? Vì sao không cử động được thế?
Trên giường bệnh. Tưởng Khải vừa nhận thấy hai chân của mình đã hoàn toàn mất đi cảm giác, liền hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Tưởng Cương vẫn không có đáp lời.
- Cha!
- Cha, có phải chân con bị liệt rồi hay không?
- Đừng...đừng ta không muốn...ta không muốn...!
- Cha, cha cần phải báo thù cho con à! Con muốn giết chết à tiện nhân kia...!
- Mày câm miệng vào cho tao!
Tưởng Cương luôn luôn trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu, thần tình dữ tợn nhìn Tưởng Khải, gầm lên giận dữ.
Bên tai vang lên thanh âm của Tưởng Cương, nhìn thấy bộ dáng như đang muốn giết người của Tưởng Cương, Tưởng Khải hai mắt trợn trừng, đầu óc cũng hoàn toàn choáng váng!
Ở hắn xem ra, chính mình bị phế mất hai chân, ông già xưa nay luôn luôn cưng chiều mình, hẳn là phải tô vẻ quan tâm đến minh mới đúng!
Két...!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh cao cấp được mở ra, bốn người đàn ông trung niên diện mạo bình thường bước vào...
- Ai cho các anh vào đây?
Nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên bước vào phòng. Đầu tiên, thân mình của Tưởng Cương khẽ run lên, sau đó lớn tiếng gào rít nói:
- Cút! Đều cút ra bên ngoài cho tôi!
- Tưởng Cương...
Người đàn ông trung niên dẫn đầu, cau mày nói.
- Cút! Mẹ kiếp, cút hết ra ngoài cho tôi.
Tưởng Cương tê tâm liệt phế rít gào:
- Chuyện của tôi, còn chưa đến phiên mấy người quản tới!
- Tưởng Cương, đây là chỉ thị của cấp trên.
Người trung niên dẫn đầu lập tức bước nhanh đến trước người Tưởng Cương, lấy ra một tờ văn bản chỉ thị, sắc mặt nghiêm trang nói:
- Căn cứ theo chỉ thị cấp trên, trước khi người của Kỷ ủy trung ương đuổi tới đây, thì chúng tôi sẽ phụ trách giám thị nhất cử nhất động của ông.
Kỷ ủy trung ương?
Giám thị?
Nghe người đàn ông trung niên nói những lời này, Tưởng Khải đang nằm trên giường bệnh, toàn thân chấn động, trợn mắt há mồm nói:
- Người của Kỷ ủy trung ương tìm cha tôi làm gì?
Lời vừa nói ra khỏi miệng, rất nhanh Tưởng Khải đã ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Theo sau liền khẩn trương hô:
- Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
Trên sàn nhà. Tưởng Cương không trả lời, mà diễn cảm lại xám ngoét như tro tàn.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu và đám thủ hạ cũng không lên tiếng giải thích.
Tưởng Cương cùng bốn người trầm mặc, làm cho Tưởng Khải trở nên cực kỳ bất an, hắn thần tình hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tưởng Cương cùng bốn người kia, rên rỉ nói:
- Nói cho tôi biết...hãy nói cho tôi biết...rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Nói đi, các ngươi hãy nói đi chứ!
Vẫn không có người nào trả lời, nằm trên giường bệnh, Tưởng Khải khẽ lẩm bẩm giống như một kẻ khốn khổ.
Đột nhiên, trong đầu Tưởng Khải hiện ra một cái thân ảnh quen thuộc.
Là thân ảnh của cô gái trẻ, có bím tóc đuôi ngựa kia.
- Tôi cam đoan, ngày mai, cô sẽ phải cầu xin tôi.
Bên tai vang lên câu ngoan thoại lúc trước mình đã thốt ra, Tưởng Khải biểu tình không dám tin thầm nghĩ: chẳng lẽ bởi vì nàng ư?
Không có khả năng!
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Tưởng Khải ở trong lòng gào rú tê tâm liệt phế, trong con ngươi cũng tràn đầy biểu tình hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Giờ khắc này, trên người hắn đã không còn nhìn thấy khí chất ăn trên ngồi trước của Tưởng đại công tử đâu nữa!
Hắn đã bị Đồ Tể tuyên án tử hình...!
Khi tia nắng cuối cùng trong ngày hoàn toàn biến mất, trời chiều rơi xuống đỉnh núi, màn đêm từ từ tiến đến, thành Hàng Châu ồn ào dần dần yên tĩnh trở lại.
Sân bay Hàng Châu, một chiếc máy bay hành khách loại nhỏ đang trượt nhẹ trên đường băng một khoảng cách, bay lên trời. Giống như một con chim sắt lao vào bên trong đám mây, bay đi đế đô Yên Kinh.
Trong máy bay, gương mặt cha con Tưởng Cương giống như tro nguội, nhìn qua giống như đã bị vứt bỏ linh hồn.
Căn cứ mặt trên chỉ thị, cha con Tưởng Cương bị mang về Yên Kinh. Người của kỷ ủy Yên Kinh vừa lấy khẩu cung hai cha con Tưởng Cương, vừa cho người ở Chiết Giang điều tra nội dung về tiêu đề bài viết trên internet kia.
Lúc chiều, tiêu đề bài viết trên mạng kia đã hoàn toàn bị cắt bỏ, trên internet đã không còn lục soát được tin tức gì về chuyện này, đương nhiên vẫn còn một số người đã dùng phương thức sao lưu để giữ lại đoạn văn đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Ngay trong lúc đoạn văn kia bị cắt bỏ, trên mạng lưới internet Chiết Giang, toàn bộ những tin tức về cha con Tưởng Cương cũng toàn bộ bị cắt bỏ, tốc độ cực nhanh, làm kẻ khác cứng lưỡi.
Để tránh cho việc khủng hoàng cùng dàn xếp ổn định, ở giữa trưa Chu Bình Xuyên mời dự họp hội nghị, vạch trần hành động lần này của mặt trên chính là nhắm vào cha con Tưởng Cương, nói rõ cho mọi người thoải mái, buông lỏng tinh thần, cần làm gì thì làm đó.
Nhưng mặc dù là như vậy, bên trong thể chế Chiết Giang vẫn là cục diện người người đều cảm thấy bất an.
Hiển nhiên, chỉ chợ đến khi án kiện của cha con Tưởng Cương có được kết quả thì loại cục diện này mới có thể tiêu trừ.
Đối với việc này, Chu Bình Xuyên cũng đành chịu, dù sao hắn không thể nói tất cả những chuyện này đều là do Trần Phàm tính kế, mà hắn làm ra tác dụng trọng yếu trong đó, còn nữa, tuy rằng lúc hắn tiếp xúc với bên đại lão kỷ ủy, đưa ra nhân tố lo lắng về việc ổn định nên không muốn liên lụy những người khác, nhưng rốt cục mặt trên sẽ làm như thế nào, trong lòng hắn kỳ thật cũng không chắc chắn.
Phong ba Hàng Châu ngoại trừ hấp dẫn Kỷ ủy trung ương mang theo thượng phương bảo kiếm chạy tới, còn hấp dẫn cả Bộ thương mại.
Tất cả chuyện này đơn giản là do buổi họp báo kia.